Giới thứ năm mươi lăm: KHÔNG NÊN VÌ NGƯỜI BỊT ĐẦU NÓI PHÁP CHO NGHE
Vị tỳ kheo khi bước lên pháp tọa, quan sát toàn trong chúng hội, nếu thấy có người đầu đội khăn, nón, mũ, v.v... mà không chịu lột bỏ xuống thì nhất định không thuyết pháp. Vì pháp bảo của Phật là pháp môn giúp cho loài người thoát ra biển khổ, sông mê, làm chủ sự sống chết, chấm dứt luân hồi tái sanh, nên không có vật gì trên thế gian quý bằng.
Thế mà, có kẻ ngã mạn không cung kính pháp môn giải thoát như vậy, đi nghe thuyết pháp như người đi nghe hát cải lương, đi nghe thuyết pháp như đi giải trí thư giãn. Đối với những kẻ như vậy thì không được ban pháp cho họ nghe, nếu cần thì nên mời họ ra khỏi pháp đường, bằng không thì vị pháp sư xin rời khỏi pháp tòa ra về.
Đối với pháp của Đức Phật, người giảng sư phải ngay thẳng, phải cương quyết, phải mạnh dạng và gan dạ để bảo vệ Phật Pháp, chứ không được nịnh bợ người có tiền, có quyền thế, v.v...
Thời nay, vì danh lợi người ta bán rẻ Phật Pháp bằng mọi hình thức, chứ không phải phổ biến Giáo Pháp của Đức Phật.
Phần đông người ta chạy theo xu hướng thời thế để tạo danh, tạo lợi mà quên đi đức hạnh giới luật của người tu, nên vô tình đã dìm mất giáo pháp giải thoát của Đức Phật, biến Phật Giáo thành một thứ tà giáo ngoại đạo.
Giới này nhắc nhở những giảng sư thuyết giảng Giáo Lý của Đạo Phật, thì giảng như thế nào có ích lợi cho người nghe. Nếu giảng cho những người bịt khăn, đội mũ, nón, v.v... nghe thì chẳng ích lợi mà còn hại cho họ thêm, biến họ trở thành những người vô đạo đức cung kính và tôn trọng.
Thà chỉ thẳng vào mặt và cho họ một bài học đạo đức biết lễ độ, cung kính và tôn trọng như thế nào, thì chỉ có đuổi thẳng họ ra khỏi pháp đường, như ông Mục Kiền Liên đã lôi cổ vị Tăng phạm giới. Có như vậy mới chấn hưng Phật Giáo, nếu không vậy thì bọn tà sư ngoại đạo đội lớp tu sĩ Phật Giáo phá giới, phạm giới để diệt Phật Giáo.