BỨC TÂM THƯ NGỌC TRUNG
(Ngày 14- 3- 2007)
Kính gởi: Ngọc Trung.
1, Muốn điều phục những loại tưởng này thì chỉ có Định Niệm Hơi Thở và phương pháp tác ý. Vậy từ ngay bây giờ con nên tu tập đề mục thứ nhất của thở ra, vô, hơi thở bình thường, nhiếp tâm và an trú cho được từ 10 phút đến 30 phút.
2, Từ lâu từng giết hại và ăn thịt chúng sanh, nhưng muốn chuyển nghiệp ấy thì ngay từ bây giờ con sống đúng năm giới luật đức hạnh của Phật: 1- Đức hiếu sinh; 2- Đức ly tham; 3- Đức thanh tịnh; 4- Đức thành thật; 5- Đức minh mẫn. Khi con sống đúng những đức hạnh này thì nghiệp ác vô lượng kiếp sẽ chuyển sạch khiến cho thân tâm chuyển hết nghiệp ác.
3, Bào thai là một hợp duyên ngũ uẩn đầy đủ, là một con người như bao nhiêu con người khác, có ngũ triền cái đầy đủ, có ngũ căn đầy đủ, chứ không phải là một tế bào như ông Lương Minh Đáng nói.
Bào thai bị nạo bỏ đó là duyên yểu tử của một con người, khi bào thai chết trong hoàn cảnh nào thì từ trường cận tử nghiệp đó sẽ tiếp tục tái sinh làm một bào thai khác và cứ như vậy tiếp tục luân hồi sinh tử mãi mãi.
4, khi gặp các bạn đồng môn nhân điện con cứ tiếp giao bình thường, con không nên đá động đến nhân điện sai đúng là nhân duyên của họ.
Còn họ có hỏi con vấn đề đi tu hiện nay thì con bảo con đi học đạo đức nhân bản - nhân quả.
Đi tu theo Phật, có bạn gái là một nhân quả nghiệp báo cần phải chuyển hóa, nếu không chuyển hóa thì con đường tu chẳng đi đến đâu, chỉ uổng công tu tập .
Nhân điện là một năng lực tưởng nó không làm lợi ích lớn cho nhân loại, nó tạo tác lợi ích nhỏ gây đam mê cho một số trí thức thích làm từ thiện lợi ích cho xã hội, nhưng nhìn lại bản thân của mỗi học viên nhân điện đều tham, sân, si, mạn, nghi còn đủ. Tập luyện nhân điện không làm chủ sự sống chết, không chấm dứt tái sanh luân hồi, chết không biết đi về đâu? Sống không thông suốt đạo đức nhân bản – nhân quả thường làm khổ mình khổ người và khổ tất cả chúng sanh.
Đối với các bạn nhân điện tuỳ duyên mà con cho học đọc sách của Thầy, còn không đủ duyên thì thôi.
Khi biết giới luật là thiện pháp chuyển hóa tất cả quả khổ đau, vì thế, giới là mạng sống thanh tịnh của chúng ta, cho nên chúng ta thà chết chứ không phạm giới.
Ăn ngày một bữa đó là quyền sống với đức tri túc thiểu dục của chúng ta, không ai có quyền bắt buộc chúng ta sống phạm giới này được và chúng ta cũng không nên vì một lý do nào mà phạm giới này. Vượt qua mọi chướng ngại để sống vì giới luật là người biết chuyển đổi nhân quả, làm thay đổi sự sống trên hành tinh này, nếu con người giới luật chưa nghiêm túc thì hành tinh này là địa ngục.
Người sống giới luật là gương hạnh sáng đạo đức cho mọi người soi, đầu tiên tuy họ có buồn khổ, nhưng sau đó họ được nhiếp phục trong giới luật và trở thành những người có đạo đức. Còn ngược lại họ lôi cuốn chúng ta vào ác pháp phạm giới và chúng ta cùng họ sống trong địa ngục.
Con không vượt ra những tình thương một hướng của họ thì ngàn đời con sẽ chôn vùi trong nấm mộ thương đau của ái kiết sử.
Hiện giờ con đến lớp học để học giới luật đức hạnh, khi trở về thất con nên tập tỉnh thức từng hơi thở, từng bước đi, khi ngồi, khi đi khi đứng, khi nằm, mỗi mỗi hành động đều phải có giờ giấc nhất định tu tập tỉnh thức để áp dụng đức hạnh đã học trong lớp vào sự sống hằng ngày để thành những thói quen đạo đức tốt đẹp.
Con luôn luôn phải áp dụng đức hạnh hiếu sinh vào đời sống của con để xả tâm rốt ráo. Chưa đến giờ ngủ mà bị hôm trầm thùy miên nên đi kinh hành tới lui, không được ngũ trước giờ tu. Nhớ luôn luôn áp dụng đức hiếu sinh vào cuộc sống: khi ăn; khi uống, khi lao tác, khi ngồi một mình.
Về pháp danh Thầy cho con một cái tên để tu tập cho tốt hơn. Đó là THÍCH CHÁNH KIẾN. Có Chánh kiến liền có sự giải thoát an vui, có tâm bất động trước các pháp ác và các cảm thọ.
Thăm và chúc con thành công trong việc tu hành
Thầy của con