THƯ GỬI LIỄU NGỌC
(Ngọc Tuyền Sơn - 30 - 10 – 2006)
Kính gửi: Liễu Ngọc
Con có ước nguyện xuất gia là một điều rất quý, vì xuất gia là bỏ hết cuộc đời đau khổ của thế gian, danh lợi không còn màng, chỉ còn tìm cầu một hướng sống giải thoát ra khỏi nhà sinh tử luân hồi mà thôi.
Người xuất gia là người buông xuống hết không còn gì để vướng bận, dù thiện, dù ác hay dù là ái kiết sử cũng phải buông bỏ xuống hết con ạ!.
Đời sống chỉ còn ba y, một bát, luôn sống trong tu viện chuyên tu với những người đồng một chí hướng xuất gia tìm sự giải thoát như con, chứ không thể sống với những người tại gia và những người xuất gia mà danh lợi còn đầy ấp. Vì thế, khi các con xuất gia phải có chỗ ở xứng hợp để tu hành đến nơi đến chốn. Thầy đang lo điều đó cho các con, vì đời sống các con chẳng còn chi cả.
Người xuất gia đời sống chẳng còn gì hết con ạ! Nhờ bát cơm của đàn na thí chủ sống qua ngày. Người xuất gia chỉ còn duy nhất là một lòng thương yêu rộng lớn vô bờ bến, ai có làm hại mình, nói xấu mình cũng đều thương họ, thương thật sự, chứ không phải thương ngoài đầu môi, chót lưỡi.
Bởi vì, người xuất gia tu hành theo Phật giáo, họ biết rất rõ những người hại mình, những người nói xấu mình là những người đang đau khổ, là những người đang ở trong ác pháp, họ mang đầy lòng câm tức, hận thù, ghét cay, ghét đắng. Vì thế họ là những người khổ đau vô cùng, vô tận, họ là những người đáng thương con ạ!
Hiểu biết được như vậy người xuất tu hành phải tha thứ và thương yêu thật sự trong tận đáy lòng của mình, luôn luôn hướng tâm ước nguyện cho những người này giác ngộ được quy luật nhân quả, hiểu được lý chân thật của Phật giáo thấy rằng những sự đau khổ ấy chính mình tạo ra rồi cũng chính mình gặt lấy.
Trước khi xuất gia con có tư duy suy nghĩ và chuẩn bị tinh thần những điều này chưa? Xuất gia rồi chúng ta không thể sống chung với những người tại gia được. Vì nếp sống của người xuất gia không phải là nếp sống của người tại gia. Con có thấy điều này chưa?
Những người thân trong gia đình có ai không đồng ý việc xuất gia của con không? Hoàn cảnh xuất gia của con có thuận lợi chưa? Hiện giờ con thấy tâm con như thế nào? Có hoan hỷ xả được hết chưa? Có thanh thản, an lạc và vô sự chưa? Có vui sống độc cư một mình được chưa? Có thấy sự xuất gia là một tấm gương sáng đức hạnh không làm khổ mình, khổ người chưa? Có thấy đứng trước các ác pháp tâm con im lặng như Thánh được chưa? Tất cả những câu hỏi này con trả lời được và quyết tâm sẽ hướng đến nếp sống như vậy, thì hiện giờ Thầy cho phép con xuống tóc. Sau khi xây dự khu riêng biệt cho những người nữ xuất gia thì Thầy làm lễ xuất gia truyền giới trao y bát, còn bây giờ cạo tóc làm tịnh nhân học tập giới luật oai nghi đức hạnh cho đầy đủ. Cô Diệu Quang thay Thầy xuống tóc cho con.
Lập các Ban là Thầy chỉ định để chấn chỉnh lại tu viện có những lớp học riêng biệt cho tu sĩ nam và cư sĩ nam; có những lớp học riêng biệt cho tu sĩ nữ và cư sĩ nữ, từ thấp đến cao. Cũng như chỗ ở của tu sĩ nam riêng, tu sĩ nữ riêng; cư sĩ nam riêng, cư sĩ nữ riêng. Đây là một vấn đề trọng đại xây dựng lại chánh pháp của Phật giáo bằng một chương trình quy mô đào tạo giáo dục đạo đức nhân bản – nhân quả cho mọi sống không làm khổ mình khổ người.
Thân bệnh của con chưa đẩy lui được, đó là thân nghiệp nhiều đời do nghiệp sát sinh mà ra. Vậy con hãy bền chí an trú tâm trên Tứ Niệm Xứ tác ý theo Thân Hành đuổi bệnh thì bệnh con sẽ chấm dứt, nếu nghiệp nặng thì phải lâu hơn một chút, còn nghiệp nhẹ thì mau hơn, không có nghiệp nào mà Phật pháp không chuyển được. Đó là một sự thật nếu ai có lòng tin bền chí thì bệnh nào cũng hết.
Pháp môn tác ý là pháp môn dẫn tâm vào đạo, cho nên người tu theo Phật giáo làm chủ được thân tâm là nhờ pháp như lý tác ý. Cho nên thức ngủ đúng giờ mà con áp dụng thấy hiệu quả, đó là pháp hướng tâm. Hãy tiếp tục tinh tấn tu tập con ạ!
Con đứng trong Ban Giám Luật vậy hãy cố gắng giữ gìn giới hạnh độc cư cho nghiêm chỉnh hơn nữa để xứng đáng là một người xuất gia sau này.
Thăm và chúc con vượt qua thân nghiệp và tu tập xả tâm cho thật tốt
Thân thương chào con