Skip directly to content

ĐIỀU LÀNH THỨ MƯỜI: KHÔNG NÊN SI MÊ

Người không si mê là người biết phán đoán rành rẽ, nhận định một cách rõ ràng, đúng đắn, không biện minh che đậy sự mê mờ, dốt nát của mình và cũng không cố chấp vào kiến thức chủ quan của mình. Hơn nữa, người ấy còn sáng suốt, không tin những tà thuyết không hợp lý, nghĩa là người ấy không si mê, mù quáng, mê tín, dị đoan, lạc hậu.

Người không si mê là người có trí tuệ thông minh thấu suốt thuyết nhân quả, luân hồi, nên không bao giờ tạo tội ác, và luôn luôn có những hành vi rất thiện, thường tu MƯỜI ĐIỀU LÀNH và sẵn sàng mang lòng từ bi đến mọi người.

Người ấy thường quán xét vạn hữu, tìm rõ nguồn gốc vô minh, phá trừ tư tưởng dính mắc, chấp trước, tinh tấn hàng ngày tiến bước trên đường giải thoát nội tâm của mình.

Người có tâm tỉnh giác là người không si mê. Người tỉnh giác cao thì tâm được định tĩnh. Muốn được tâm tỉnh giác, trước phải phá cho được hôn trầm, thùy miên. Hôn trầm, thùy miên, vô ký là trạng thái tâm trí mờ mịt, hoặc buồn ngủ, hay không nhớ, không biết gì cả. Đây là tình trạng chung của những người tu thiền, nếu không tỉnh thức thì hành giả sẽ buồn ngủ, ngủ gục, và rơi vào tình trạng mờ mịt, không hay biết gì cả. Một số người tu thiền, sau một thời gian tu tập, khi rơi vào tình trạng này họ cứ nghĩ rằng mình đã nhập định! Làm sao mà nhập định cho được khi con người còn đủ tham, sân, si (giữ giới không nghiêm minh)?

Đức Phật dạy con đường tu chứng phải trải qua tu học TAM VÔ LẬU. TAM VÔ LẬU HỌC là Giới, Định, Tuệ. Nhờ trì giới nghiêm nhặt, ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện, tăng trưởng thiện, hành giả “Ly duc ly bất thiện pháp” nhập Sơ Thiền.

Nhân giới sanh định, nhân định sanh tuệ. Đó là Cổ Đức đã dạy:

“Sân si, nghiệp chướng chẳng chừa,

Bo bo mà giữ tương dưa làm gì”.

Ngoài hôn trầm, thùymiên, người tu thiền còn phải tránh trạo cử (con người lúc nào cũng rọ rạy khó chịu, quay bên này, móc bên kia, suy tính đủ thứ), hoặc hối quá, nghĩa là ân hận mãi về một việc làm trong quá khứ.

Tóm lại, người Phật tử giữ giới không si mê trước tiên phải từ bỏ rượu. Rượu làm cho tâm trí mờ tối khiến cho ta có những lời nói và hành động sai lầm, tai hại. Trong khi tu tập thì phải duy trì giờ giấc công phu, ăn uống điều độ, không ăn phi thời. Không cố gắng thức khuya, dù là công phu, vì thân thể mệt nhọc, rã rời thì công phu cũng vô ích mà thôi. Nói một cách khác, hôn trầm, thùy miên và trạo cử, hối quá là những chướng ngại đưa đến si mê mà người Phật tử, nhất là những người tu thiền, cần phải ghi nhớ.

            Nếu người sống với MƯỜI ĐIỀU LÀNH để phá trừ được si mê thì sẽ thành tựu mười công đức như Kinh MƯỜI ĐIỀU LÀNH dạy:

(1)       Được ý vui chơn thiện và bạn chơn thiện.

(2)       Tin sâu nhơn quả, thà bỏ thân mạng chớ không làm điều ác.

(3)       Chỉ quy y theo Phật, không quy y theo Thiên Thần ngoại đạo.

(4)       Tâm được ngay thẳng chánh kiến.

(5)       Thường sanh lên cõi Trời, khỏi bị đọa ba đường ác.

(6)       Phước huệ không lường, thường tăng lên mãi.

(7)       Dứt hẳn đường tà, chăm tu chánh nạo.

(8)       Không còn lòng chấp ngã, bỏ hết nghiệp ác.

(9)       Trụ nơi chánh kiến.

       (10)  Khỏi bị nạn dữ.