Skip directly to content

LÒNG YÊU THƯƠNG CỦA THẦY

Tâm Thư Ngày 10-8-2005

BỨC TÂM THƯ GỬI QUÝ PHẬT TỬ

Kính gửi: Quý phật tử, những người con thân thương của Thầy.

Hỡi các con! Trong những ngày qua Tu Viện đã xảy ra nhiều biến cố, nhờ những biến cố ấy mà các con đã biết ai là người đã ban bằng và đốt sạch Tu Viện Chơn Như chưa?

Trong bức tâm thư II Thầy đã nói: “Mục đích của Thầy là đem lại nền đạo đức nhân bản - nhân quả cho loài người. Đó là lòng yêu thương của Thầy đối với mọi người, với các con, Thầy chưa nỡ bỏ các con ra đi mà thôi, vì các con còn quá khổ đau.

Cuộc đời này không có vật gì làm Thầy luyến tiếc cả. Cho nên việc làm của Thầy được hay không được, còn có gì quan trọng đối với Thầy nữa đâu. Thầy chỉ thương cho chúng sanh không đủ phước hưởng nền đạo đức nhân bản - nhân quả mà thôi. Thầy ra đi, bộ sách Đạo Đức Làm Người chưa xong và bộ sách Văn Hóa Phật giáo Truyền Thống Việt Nam chưa hoàn thành những đức hạnh của dân tộc Việt Nam, của tu sĩ Phật giáo Việt Nam là một nỗi thương tâm to lớn trong lòng Thầy. Các con có biết không?”

Nếu tu viện Chơn Như bị ban bằng và đốt sạch thì các con có nỡ lòng nào nhìn ngọn lửa nhân quả thiêu rụi này hay không? Hay chính các con đang tiếp tay với nhân quả để làm cho tu viện bằng địa càng sớm càng tốt.

Nếu các con không nỡ nhẫn tâm tiếp tay đốt sạch Tu Viện Chơn Như thì các con hãy im lặng để xem tình đời gian ác đến mực nào. Các con còn nhớ lời khuyên trong bức tâm thư hai của Thầy không?

Các con hãy bền chí tu hành, đừng vì một lý do gì mà bỏ phí một cuộc đời trôi lăn trong lục đạo, phải xả tâm diệt ngã ly dục ly ác pháp, phải sống đúng đạo đức không làm khổ mình, khổ người, đừng thấy lỗi người mà hãy thấy lỗi mình, đừng để những chuyện lừa đảo nhỏ mọn chi phối trong tâm, phải sáng suốt nhận định một nhân quả đóng kịch rất khéo léo và tài ba mà không có một nghệ nhân nào diễn xuất hơn. Hãy bất động tâm trước các ác pháp và các cảm thọ. Đó là các con đã trợ giúp Thầy và giữ gìn Tu Viện Chơn Như vững như tường đồng vách sắt, chứ các con động tâm buông xả pháp để tâm đau khổ là Tu Viện Chơn Như sẽ chìm mất trong đám mây mù của giáo pháp Đại thừa.

Thời đức Phật còn tại thế, Ngài cũng chịu biết bao nhiêu gian khổ trong 49 năm hoằng hóa độ sanh, vì đệ tử, vì người thân và vì ngoại đạo, nhưng chánh pháp của Ngài vẫn thường hằng và sừng sững đến ngày nay, 2548 năm. Phật còn như vậy thì Thầy có khác gì. Phải không các con?

Vậy các con hãy bình tĩnh, tâm phải bất động đừng để tâm nghe bên này, bên kia mà hãy buông xuống hết. Trên cuộc đời này còn có vật gì, còn có danh gì mà thường hằng không thay đổi, tất cả đều là vô thường. Tất cả các pháp đều là vô thường thì còn có nghĩa gì là xấu, là tốt, là đúng, là sai, chỉ là một trò tuồng của nhân quả mà thôi.

Nếu các con không chánh niệm, tĩnh giác, thì các con bị quy luật nhân quả chi phối, tâm các con sẽ điên đảo vô cùng và gánh chịu mọi sự khổ đau”.

Trong cuộc đời tu và hành đạo của Thầy, có nhiều khó khăn, nhưng Thầy đều vượt qua. Thầy không hề chùng bước trước mọi gian lao và thử thách. Khi tu hành xong Thầy chỉ mong dựng lại nền đạo đức của Phật giáo cho loài người, Thầy thương yêu con người lắm các con ạ! Vì nghiệp, họ đau khổ quá nhiều. Thầy kê vai gánh vác nghiệp của họ nên Thầy bị trù dập. Thầy im lặng như Thánh để xem mọi trò diễn xuất đóng kịch của họ làm gì được với chánh pháp của Phật. Nó muốn diệt nền đạo đức của Phật giáo một lần nữa ư! Nhưng đạo đức có mặt thì vô đạo đức sẽ không có mặt. Vì thế những người vô đạo đức đang ra tay diệt đạo đức. Các con có thấy không?

Với đôi mắt của người tu chứng đạt chân lí, họ nghe và thấy sự gian xảo, hung ác của những người chưa hiểu đạo đức, có thể độc hơn loài hơn loài ác thú, miệng họ độc hơn miệng loài rắn độc, mỗi lần mở miệng là nọc độc truyền khắp nhiều người, khiến cho những người bị nọc độc quá khổ đau gần như muốn chết. Nhưng Thầy rất thương yêu họ, Thầy ước nguyện cho họ sớm giác ngộ để biết đâu là thiện, đâu là ác pháp; đâu là nhân, đâu là quả. Chính họ đang tạo nhân ác thì họ gánh chịu quả khổ đau liền, khổ đau gần như muốn chết.

Trong lúc này, Thầy chỉ cần vào Niết Bàn thì an ổn hơn, nhưng vậy thì ma vương sẽ lừng lẫy và chúng sanh còn biết nương tựa vào đâu? Biết đường nào mà đi?

Hơn 2500 năm nay, nếu không có Thầy thì ai là người vạch lối chỉ đường cho mọi người thấy được Chánh pháp của Phật; ai là người khởi xướng dựng lại nền đạo đức nhân bản - nhân quả của Phật giáo?

Kính thư

Thầy của các con

✿✿✿