Skip directly to content

14- NHỮNG KẺ ĂN MÀY ĐỘI LỐT TU SĨ PHẬT GIÁO

Hỏi: Kính thưa Thầy, sáng ngày 21 tháng 10 năm Mậu Dần, có một sư cô cùng đi đường với con, cô ấy cứ chìa bình bát vào người con, cô ta không nói năng gì, trong bình bát có tiền và củ đậu, con nói: “Con không có tiền, nếu muốn dùng bữa con xin mời về nhà để dùng bữa trưa.” Sư cô hỏi con pháp danh, con ngắm nhìn sư cô ấy, đầu đội mũ len nâu, tóc dấu bên trong mũ, con nói để con sửa lại cái mũ cho cô ấy, cô ấy biết đã bại lộ nên nói khoác: “Phật Tổ cho cô để tóc hai tháng nay, hiện giờ là thời mạt kiếp, cô là Phật giáng trần đi hành khất để gieo duyên với chúng sanh.

Con hỏi: “Cô gieo duyên với chúng sanh sao cô lại nhận tiền?” Sư cô trả lời: “Phật giáng trần đi cứu nhân độ thế phải xin tiền, chỉ có con đường này mới làm phước báo cho họ, chớ ngồi một chỗ tu làm sao độ được. Vì thế Phật Tổ cho phá giới”.

Con hỏi: “Phá giới như thế nào?” Cô đáp: “Vì thấy dân chúng bị nhiều tai nạn nên tôi phải đi xin tiền (khất cái) để tạo phước cho dân chúng. Năm 2000 người mới biết ta là ai”. Cô còn nói thêm: “Cô để tóc sau này Phật Tổ cho cô làm diễn viên”, cô ngâm thơ rồi chuyển sang hát giọng quan họ Bắc ninh. Thưa Thầy, loại người này là loại người như thế nào?

Đáp: Những hạng người này con gặp là những hạng người gian manh lừa đảo, nói quàng xiên bậy bạ, loại người này là loại ăn mày tay chân không tật. Ở đâu, xứ nào cũng có loại người giả dạng tu sĩ đi xin tiền, đô la. Chỉ vì Giáo Hội Phật Giáo kém tổ chức, cho nên giới người này mạo danh lường gạt tín đồ Phật giáo. Các xứ Nam tông Phật giáo họ có tổ chức hẳn hòi về sự khất thực. Nếu một vị tăng đến một trụ xứ nào mà không khai báo với phật tử, dù đi khất thực suốt ngày cũng chẳng có một hạt cơm, chớ đừng nói chi là tiền.

Tu sĩ Nam tông khi đến một địa điểm mới, vị trụ trì ở vùng đó đến khai báo với phật tử cúng dường thêm cho một vị tăng mới đến. Do khai báo, trưa hôm sau vị tăng đó đi khất thực mới có khẩu phần ăn, còn ôm bình bát đi xin bậy bạ thì không bao giờ có ai cho.

Ở các xứ Phật giáo Nam tông, những kẻ ăn mày mạo danh Phật giáo không thể lường gạt ai được hết. Còn ở Việt Nam, những hạng người mà con gặp không phải là ít, họ lường gạt phật tử bằng mọi cách. Đó là lỗi của Giáo hội thiếu tổ chức, bây giờ Giáo hội Phật giáo cấm tu sĩ không cho khất thực, để kẻ gian manh nhờ cảnh sát truy bắt, nhưng bắt tội họ là tội gì? Vì luật pháp nhà nước không có bắt tội người đi xin thì cảnh sát làm sao bắt họ được, cũng không có pháp luật bắt buộc họ không được quyền mặc áo tu sĩ Phật giáo được. Đó là quyền của họ, nên cuối cùng vẫn có tu sĩ đi xin đô la, tiền bạc, mà Giáo hội cũng chẳng làm gì được họ.

Muốn cho Phật giáo càng ngày càng thêm tốt đẹp, thì lấy giới luật khép tu sĩ vào khuôn khổ, tổ chức cư sĩ cúng dường đúng cách, không được cúng dường bừa bãi.

Hiện giờ, chỉ có Giáo hội mới có đủ tư cách tổ chức lại Phật giáo, lấy giới luật làm hàng rào ngăn chặn những kẻ đầu cơ buôn Phật bán pháp.

Lấy giới luật làm tiêu chuẩn đạo đức của người tu sĩ thì những người tìm cơm ăn, áo mặc, danh, lợi... chẳng dám bén mảng bước vào cửa đạo.

Dạy cho người phật tử thông suốt giới luật, nếu Thầy nào vi phạm làm sai giới luật, cư sĩ được quyền chỉnh đốn và tố cáo cho Giáo hội biết.

Cũng như kẻ gian manh mượn áo Tỳ kheo đi khất thực tiền bạc, hoặc làm điều xảo trá nguy hại đến thanh danh Phật giáo, thì người phật tử có quyền chỉnh đốn, chỉ vạch cho họ biết đừng giả danh tu sĩ Phật giáo làm điều lừa đảo, và sẽ gọi công an bắt họ. Có như vậy mới chỉnh đốn lại Phật giáo.

Phật giáo tốt hay xấu là người cư sĩ phải thông suốt giáo lý và đức hạnh của đạo Phật, thì mới ngăn chặn được những kẻ tà sư ngoại đạo và những người đi tìm cơm ăn, áo mặc, núp bóng danh nghĩa Phật giáo.

Trách nhiệm ở người đệ tử Phật, giới cư sĩ Phật cần phải chỉnh đốn lại Phật giáo cho tốt đẹp, đúng nghĩa Phật giáo. Đừng nghe theo kinh sách Đại thừa và Bồ Tát giới, cấm các phật tử không được nói cái sai của các vị Tỳ kheo, nếu ai nói lỗi của các vị Tỳ kheo sẽ bị đọa Địa Ngục!

Kinh sách này dùng sự ngăn cản như vậy là cốt để cho Phật giáo suy đồi, và phá Phật giáo tận gốc, đồng thời để bảo vệ uy tín của những thầy tu phá giới, phạm giới. Vậy quý phật tử hãy cảnh giác, đừng sợ hãi, chỉ vạch thẳng những vị Tỳ kheo làm sai để xây dựng lại Phật giáo cho tốt. Như sư cô con gặp, hãy cho công an làm việc với họ, có như vậy họ mới không làm điều xảo trá nguy hại đến thanh danh Phật giáo. Người phật tử có quyền chỉnh đốn, chỉ vạch cho họ biết, đừng giả danh tu sĩ Phật giáo làm điều lừa đảo sẽ gọi công an bắt họ. Có như vậy họ mới sợ và không còn lợi dụng Phật giáo nữa.

Nếu quý phật tử thấy một vị Tỳ kheo tăng hay ni làm sai, không đúng tính cách của Phật giáo, thì thẳng tay mà trừng trị. Có như vậy Phật giáo mới tốt đẹp. Còn nếu theo kinh sách Đại thừa và Bồ Tát giới thì ngàn đời Phật giáo sẽ chìm đắm và mất dần, biến phật tử thành những tín đồ mê tín, lạc hậu.

Quý phật tử hãy mạnh dạn, có tội thì tôi xin chịu. Quý vị làm điều tốt, điều phải mà tội gì?

Theo luật nhân quả quý phật tử đừng sợ gì, đừng nhân nhượng những kẻ vô đạo đức, gian manh, xảo trá này.