Giới thứ ba mươi sáu: CHẲNG ĐẶNG VẮT CƠM LỚN MIẾNG ĐỂ ĂN

Vị tỳ kheo không nên ăn miếng cơm to quá, cũng không nên ăn miếng cơm quá nhỏ, cũng đừng ăn giống như người dâm nữ, mỗi lần ăn hai ba hột cơm. Phải ăn vừa miệng, ăn phải chậm chạp, từ tốn, nhẹ nhàng, ăn phải giống như con tượng vương ở trên núi tuyết, ăn miếng kia vào miệng rồi, lấy vòi tém miếng sau để sẵn, cơm trước nuốt xong và tiếp miếng cơm sau vào miệng, cứ thế tuần tự cho đến khi ăn xong bữa.

Trên đây, Đức Phật dạy cách ăn uống rất rõ ràng đầy đủ oai nghi đức hạnh của một vị tỳ kheo. Cách thức ăn như vậy không thể ai chê được, kẻ phàm phu tục tử ăn nhiều cách, nhưng ta xét thấy không có cách nào ăn uống oai nghi tề chỉnh bằng cách ăn của người tu sĩ đệ tử Đức Phật.

Thế mà, vị tỳ kheo không để ý hoặc xem thường lời dạy “giới luật về ăn uống” của Đức Phật, đến đỗi đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, nói nín đều thô lỗ như kẻ phàm phu tục tử.

Vị tỳ kheo đệ tử của Đức Phật phải nhớ ăn, uống, đi, đứng, nằm, ngồi, v.v... phải như tượng vương không được phạm vào một trăm giới chúng học này. Vì phạm vào một trăm giới chúng học này quý vị tỳ kheo Tăng và tỳ kheo Ni sẽ không bằng người có đạo đức ngoài đời, và như vậy người ta sẽ khinh chê Phật Pháp, cho rằng Phật Giáo không có dạy đạo đức làm người và làm Thánh Nhân.

Nếu ai bảo rằng Đạo Phật không có đạo đức thì hai trăm năm chục giới tỳ kheo Tăng và ba trăm bốn mươi tám giới tỳ kheo Ni không phải là đạo đức của Đạo Phật sao?

Đạo đức của Đạo Phật rất rõ ràng và cụ thể, mỗi mỗi hành động trong cuộc sống hằng ngày đều thực hiện toàn thiện không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh, thì không thể nào có ai chê trách được rằng Đạo Phật không có đạo đức. Vậy mà tu sĩ Phật Giáo hiện giờ luôn luôn phá giới, phạm giới, tức là phá đạo đức của mình, phá đạo đức của mình tức là làm khổ mình, khổ người và làm khổ chúng sanh, cho nên phần đông tu sĩ Phật Giáo hiện giờ không hiểu đạo đức của Đạo Phật, họ chỉ hiểu đạo đức của Đạo Phật là một thứ đạo đức mê tín mà Phật Giáo Đại Thừa dựng lên.