Phàm chạy nhảy vào nhà người cư sĩ, tướng ấy không phải tướng của bậc đại nhân, mà cũng không phải tướng của vị tỳ kheo đệ tử Đức Phật. Vì chạy như vậy y, áo sẽ tung toé bay phấp phới rất khó coi, khiến cho người ngoài nhìn vào đánh giá trị người tu sĩ như kẻ phàm phu tục tử.
Ngồi trong nhà cư sĩ không nên ngồi ôm đầu gối, không nên ngồi tréo chân. Ngồi tréo chân có nghĩa là bắp vế này để lên bắp vế kia, hoặc đầu gối này dể trên đầu gối kia, hoặc bắp chân này để trên ống chân kia, hoặc xếp bằng một chân, còn một chân co lại để bàn chân trên mắt cá. Đó là những tư cách ngồi không đúng đắn của một vị tu sĩ Đạo Phật, cho nên vị tỳ kheo không được ngồi như vậy. Cách thức ngồi tốt nhất của tu sĩ Đạo Phật là ngồi xếp bằng kiết già hoặc bán già.
Cách thức chạy vào nhà cư sĩ (nói chung là tu sĩ không nên chạy là tốt nhất) và ngồi không đúng cách như trên đã dạy, đó là những vị tu sĩ đã phạm vào những oai nghi tế hạnh tư cách đạo đức đi, đứng, ngồi của một vị tỳ kheo thiếu giáo dục phạm hạnh.
Trong kinh Đức Phật đã dạy có bốn hạng người không nên chạy nhảy:
1- Một vị tu sĩ dệ tử của Phật, mặc y áo cà sa không được chạy nhảy.
2- Một ông vua mặc áo long bào, không nên chạy nhảy.
3- Một cô gái, dù giai cấp nào cũng không được chạy nhảy.
4- Một thớt voi bắt bành ra trận không được chạy nhảy.
Người chạy nhảy là những người không đằm thắm, tánh tình không dịu dàng, êm ái, v.v... đó là những người không học đạo đức làm người nên mới có những hành động thiếu tư cách đạo đức như vậy. Người tu sĩ Đạo Phật phải tu tập và giữ gìn những oai nghi tế hạnh này, để trở thành những con người đằm thắm, dịu dàng, êm ái, khoan thai. Nhờ có tánh tình đó mà tâm hồn trầm lặng, vô sự, thanh thản, an lạc và tiến đến xả tâm, ly tham, đoạn diệt mới dễ dàng.
Khi vào ngồi trong nhà người cư sĩ, ngồi tréo chân, nhất là bắp đùi này gác lên bắp đùi kia, đó là cách thức ngồi tỏ vẻ ngã mạn, kiêu căng, tự đắc, phách lối (tỏ ra ta đây là hơn ai hết). Những người như vậy là những kẻ không biết tôn trọng mình, thấy cử chỉ như vậy là người ta mất thiện cảm ngay liền. Nhất là phụ nữ ngồi tréo chân trông có vẽ phách lối như tay anh chị “Cầu muối”. Người đời có học đạo đức Nho Giáo họ không bao giờ ngồi như vậy, chỉ có những người thiếu đạo đức mới có những cử chỉ ngồi như vậy.
Người tu sĩ Đạo Phật cần phải học tập giới luật này thông suốt và giữ gìn nghiêm chỉnh, để xứng đáng là đệ tử của Đức Phật. Biết khiêm hạ trong tất cả những hành động đối xử với mọi người, mọi lúc; để xứng đáng là người tu sĩ của đạo “vô ngã” và luôn luôn lúc nào cũng giữ mình vô ngã thật sự.