THẾ GIỚI SIÊU HÌNH KHÔNG CÓ

Vào ngày 17 tháng 6 năm 2000 chúng tôi nhận được một tài liệu nói về thế giới siêu hình. Sau khi đọc xong, chúng tôi thấy: nếu tài liệu này được phổ biến rộng ra thì sự mê tín của mọi người sẽ tăng lên gấp bội, vì họ tin chắc rằng linh hồn con người hoàn toàn là có thật và thế giới siêu hình không phải còn là thế giới ảo tưởng nữa. Nếu con người tin tưởng như vậy thì thế gian này sẽ không bao giờ xây dựng nền đạo đức nhân bản - nhân quả được, vì có thần thánh phò hộ cứu khổ họ, nên họ sống bừa bãi làm những điều ác mà không biết sợ ai cả, vì bên họ có thần thánh phò hộ cứu khổ cứu nạn. Vì thế mà họ giết trâu bò heo, dê gà, vịt, cá, tôm, cua, sò hến v.v…..rồi đem dâng cúng chư Thần, chư Thánh, tà, ma, quỷ, quái. Họ xem việc làm ác giết hại chúng sinh rồi đem cúng bái, tế lễ đó sẽ được thế giới siêu hình ban ơn, giáng phước, cứu khổ, cứu nạn cho họ. Do tin tưởng như vậy họ càng làm ác và giết hại, ăn thịt chúng sinh càng nhiều hơn. Con người sống như vậy thì làm sao xây dựng nền đạo đức nhân bản - nhân quả được. Nếu có thế giới siêu hình cứu khổ cứu nạn thì đạo đức đối với loài người không còn quan trọng nữa. Con người đâu biết rằng: nhân nào quả nấy, nếu con người đã giết hại và ăn thịt chúng sinh thì chúng sinh cũng giết hại và ăn thịt con người, khi trả quả con người phải làm thân chúng sinh thì sự ăn thịt nhau đâu còn khó khăn nữa. Phải không thưa quý vị?

Đạo Phật đã xác định rất rõ ràng: Nghiệp tái sinh luân hồi. Vậy nghiệp là cái gì? Nghiệp từ đâu mà có?

Nghiệp là do hành động thân, miệng, ý của con người, khi con người hoạt động đều do ba nơi này tạo ra nghiệp. Nếu nghiệp thiện thì hưởng được phước báu, còn ngược lại tạo ra nghiệp ác thì phải thọ lấy những quả khổ đau. Bởi vậy con người đang sống trong vòng tay nhân quả mà không biết, vì không biết nên tạo ra nhiều ác nghiệp, do sống trong nhiều ác nghiệp nên con người phải chịu nhiều sự khổ đau. Cho nên mọi người cần phải cảnh giác đề cao tránh đừng làm điều ác, vì làm điều ác không thể nào thoát khỏi những tai ương bệnh tật. Dù cho có thần thánh hay một đấng tối cao linh thiêng nào hoặc bất cứ một vị Trời nào cũng  đành bó tay không cứu khổ cho ai được. Bởi nhân quả là chính do mình làm ra thì mình phải gánh chịu những hậu quả đen tối đau khổ đó.

Con người muốn thoát ra mọi sự khổ đau trong cuộc đời này thì phải chấp nhận sống đời sống đạo đức nhân quả không làm khổ mình, khổ người và tất cả chúng sinh. Cho nên ngay từ bây giờ chúng ta cần phải xây dựng nền đạo đức nhân bản - nhân quả, nếu không xây dựng được nền đạo đức thì con người sẽ tự làm khổ mình, khổ người và tất cả chúng sinh. Bởi vậy hiện giờ chúng ta thấy cả thế gian này không bao giờ chấm dứt sự đau khổ vì xung đột và chiến tranh.

Đừng tin rằng có một thế giới siêu hình, có các đấng cứu khổ, có linh hồn người chết, đó là lòng tin mù quáng mà từ xưa đến này người ta đã tin như vậy. Trong cuộc đời này không ai cứu khổ mình bằng chính mình, không ai ban phước cho mình bằng chính mình. Mình làm ác có ai dám cứu mình không? Còn mình làm thiện thì đâu cần ai ban phước cho mình đâu mà phước vẫn đến

Chính vì am tường Chánh pháp của Phật nên chúng tôi muốn làm sáng tỏ vấn đề này để mọi người nhận ra người chết không có linh hồn tồn tại, khi không có linh hồn thì thế giới siêu hình cũng không có Vậy mọi người cầu cúng, bái lạy để làm gì? Có ích lợi gì?

 Muốn cho thế giới siêu hình không còn ngự trị trong lòng mọi người thì chỉ còn cách làm cho mọi người hiểu biết LINH HỒN KHÔNG CÓ. Khi mọi người hiểu biết LINH HỒN KHÔNG CÓ thì thế giới siêu hình bị đập vỡ. Chúng tôi đã xác định như vậy mà mọi người không cần hiểu theo lời nói của chúng tôi thì tự mọi người phải gánh chịu mọi sự ngu ngốc, mù quáng, mê tín, dị đoan của mình. Điều đó sẽ làm cho quý vị hao tốn công sức và tiền của một cách nhảm nhí.

Một bằng chứng trong cuộc sống hằng ngày chúng ta đã chứng kiến hầu hết mọi người trên hành tinh này không riêng gì dân tộc Việt Nam đều tin rằng có LINH HỒN. Dựa vào lòng tin có LINH HỒN có một số người viết kinh sách dựng lên nhiều thế giới siêu hình để lường gạt làm tiền mọi người bằng cách cúng bái, cầu siêu, cầu an v.v…

Dựa vào lòng tin có thế giới siêu hình nên có một số người tưởng uẩn hoạt động họ thường sống trong TƯỞNG nên tạo dựng ra những hiện tượng thế giới siêu hình khiến mọi người tin có thần, thánh, quỷ, ma v.v…..một cách cuồng tín.

Vì tin có thần thánh nên con người đã đánh mất ý chí tự lực, chỉ  còn biết sống với tâm tư yếu đuối, hèn nhát luôn luôn sợ sệt, âu lo, lúc nào cũng van vái, cầu xin chư thánh chư thần gia hộ cho cuộc sống được bình an, yên vui và hạnh phúc.

Bây giờ đã thành tục lệ thói quen nương tựa vào tha lực Thần, Thánh. Khi nương tựa vào thần thánh thì phải cúng bái, cầu khấn. Chính sự cúng bái cầu khấn này đã biến con người trở thành mù quáng mê tín, lạc hậu. Nếu con người chỉ còn biết sống nương tựa vào tha lực của Thần, Thánh mà cứ luôn luôn làm ác thì sự cúng bái, cầu khấn, van xin thần thánh để được bình an, yên vui thì không bao giờ có được.

Muốn làm lợi ích cho mọi người đâu phải việc làm dễ, nhất là xóa bỏ tư tưởng tin về linh hồn, nếu họ chịu nghe thì không khó, còn ngược lại thì không phải dễ, vì LINH HỒN đã ăn sâu vào tâm não của con người, cho nên việc xóa bỏ LINH HỒN là một việc làm vạn lần khó, nhưng thấy khó mà bỏ cuộc là người không bền chí, không kiên cường, không gan dạ, hèn nhát, yếu đuối.

LINH HỒN thật sự không có, nhưng muốn làm sáng tỏ vấn đề này thì chỉ có những người tu hành chứng tâm VÔ LẬU, nhập Tứ Thánh Định và có đầy đủ trí tuệ Tam Minh thì mới đủ khả năng giải thích và khẳng định “LINH HỒN KHÔNG CÓ”, nhưng cũng gặp nhiều khó khăn thuyết phục mọi người.

Biết rằng chúng ta nói LINH HỒN không có là sự thật, nhưng chưa chắc họ đã nghe theo chúng ta. Vì LINH HỒN đã ăn sâu vào tư tưởng của mọi người, nhất là theo truyền thuyết siêu hình về LINH HỒN từ dòng họ tổ tiên của loài người.

Cho nên, khi chối bỏ thế giới siêu hình LINH HỒN không có thì coi chừng chúng ta không thuyết phục được ai mà còn bị mọi người phản bác, chống lại.

Hầu hết từ xưa đến nay mọi người ai cũng tin rằng: con người tuy chết mất nhưng LINH HỒN vẫn còn tồn tại mãi mãi. Sự hiểu biết này được truyền thừa từ khi có loài người trên quả địa cầu cho đến ngày nay. Vì thế thuyết LINH HỒN rất khó bỏ, mặc dù hiện giờ mọi người được trang bị kiến thức khoa học nên họ cũng biết mình hiểu về linh hồn không đúng, nhưng bỏ thì chưa bỏ được.

Muốn xác định LINH HỒN không có thì điều quan trọng là chúng ta phải xác định về tôn giáo từ đâu có? Tôn giáo có do con người tạo ra hay tôn giáo đã có sẵn trước khi chưa có con người?

Làm sao xác định các tôn giáo có trước con người hay có sau con người. Đó là một vấn đề rất quan trọng trong việc xác định thế giới siêu hình có hay không.

Về vấn đề này chúng tôi xin khẳng định mạnh mẽ Tôn giáo có là do từ con người dựng lên. Vì thế con người sinh ra các tôn giáo, chớ không phải tôn giáo sinh ra con người.

Điều này rất rõ, các tôn giáo ra đời cũng dựa vào thuyết LINH HỒN của con người mà xây dựng thế giới siêu hình của tôn giáo mình, nên mới dựng lên đấng Ngọc Hoàng, Thượng Đế, đấng Chúa Trời, chư Phật, chư Thánh, chư Tiên, chư Thần, Thần Hoàng Bổn Cảnh, Thổ địa, quỷ, ma v.v... Tất cả những đấng này đều do con người sinh ra, đều do sự tưởng tượng.

Con người tự đặt ra các đấng này để làm gì?

Con người vốn hay sợ hãi nên khi đứng trước những hiện tượng vũ trụ như sấm chớp, trời gầm, trời sét, rừng, núi, sông, hồ, biển cả hùng vĩ, bao la thì con người chỉ là những con vật bé tí ti. Cho nên con người luôn luôn khiếp đảm, run sợ trước sự tàn phá hoạt động của vũ trụ bão tố, lũ lụt, sóng thần v.v...

Do sự khiếp đảm, run sợ trước những hiện tượng thiên nhiên nên con người mới dựng lên các đấng vĩ đại này để dựa lưng vào đó an ủi tinh thần, khi mưa to, gió bão, khi sấm sét chớp văng hoặc khi hữu sự gặp tai nạn này hay bệnh tật kia thì chỉ còn biết đãnh lễ, cúng bái, cầu khẩn các đấng gia hộ cho tai qua nạn khỏi, bệnh tật tiêu trừ. Cũng như khi có những người thân mất thì tình thương ấy họ đặt vào chỗ cầu siêu cho những linh hồn được siêu thoát về cõi Trời, cõi Phật. Đó là những ước mong để thực hiện lòng thương yêu của mình với những người thân đã mất. Từ lòng yêu thương đó đã biến họ sống trong ảo tưởng có LINH HỒN. Vì sống trong ảo tưởng có LINH HỒN mà họ đã trở thành những người sống mù quáng, mê tín, lạc hậu.

Có một số người khôn ngoan gian xảo lợi dụng lòng tín có LINH HỒN mà dựng lên các tôn giáo và các giáo phái, nhất là viết ra những  loại kinh sách mê tín, dạy con người về những pháp tu hành, phần nhiều những pháp môn tu tập này đều ức chế ý thức để đánh thức tưởng thức hoạt động, tạo ra thế giới siêu hình. Đó là những pháp môn phát triển tưởng của các sư thầy Trung Quốc, những pháp môn này đi ngược lại giáo lý của Phật giáo. Bởi giáo lý của Phật giáo dạy con người làm chủ sự sống chết bằng ý thức: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” tức là dùng ý thức để ly dục ly ác pháp khiến cho tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự. Còn ngược lại những kinh sách phát triển này dạy cầu tha lực nên thường tụng niệmcầu Phật, cầu Thánh, cầu Thần, cầu siêu, cầu an, cầu hồn v.v... Khi truyền bá những kinh sách này khắp mọi nơi, hướng dẫn mọi người sống trong ảo tưởng, vì thế khi tất cả mọi người đã tin vào kinh sách này thì họ đã trở thành những tín đồ ngoan đạo thường sống trong ảo tưởng siêu hình. Đó là lối truyền dạy chánh sách ngu dân, sống tiêu cực, mất tinh thần tự lực chiến đấu của người Việt Nam.

Từ khi có những kinh sách này thì con người được hướng dẫn tụng niệm, cúng tế, cầu siêu, cầu an, đốt tiền vàng mã. Những kinh sách này đã biến con người vốn mê tín lại càng mê tín hơn, vốn tin có LINH HỒN lại càng tin có LINH HỒN nhiều hơn.

Do sự việc này chúng tôi biết rất rõ các tôn giáo là do con người sinh ra, vì nó bị ảnh hưởng truyền thuyết của con người về LINH HỒN. Ảnh hưởng truyền thuyết của con người về LINH HỒN ăn sâu vào tâm huyết. Biết rõ những điều này nên các nhà tôn giáo mới tạo dựng cảnh giới ảo tưởng Thiên đàng, Địa ngục, nơi mà LINH HỒN thường trú ngụ. Tạo dựng ra tôn giáo là mục đích làm chỗ dựa để cho lòng tin về LINH HỒN vững chắc hơn.

Trong thời đức Phật có lục sư ngoại đạo đã xây dựng thành ba mươi ba cõi Trời mà mọi người cứ theo truyền thuyết ấy mà tin tưởng cho là có thật nên việc mê tín càng ngày càng phát triển. Mãi cho đến khi đức Phật ra đời, Ngài tự tu tự chứng quả nên không bị ảnh hưởng giáo pháp của ngoại đạo. Vì thế sau khi tu chứng xong Ngài dùng trí tuệ tam minh quan sát vũ trụ không thấy có một thế giới siêu hình nào cả, nên Ngài tuyên bố: “Ba mươi ba cõi Trời là cõi tưởng tri chớ không phải liễu tri”. Lời tuyên bố của Ngài làm chấn động các tôn giáo cả thế giới, vì các tôn giáo không có một tôn giáo nào mà không xây dựng cõi siêu hình.

Hiện giờ tuy rằng mọi người vẫn tin có LINH HỒN nhưng không ai dám phủ nhận lời đức Phật dạy là sai. Lời dạy của đức Phật tuy nhẹ nhàng nhưng đã làm đảo lộn sự hiểu biết của loài người.

Dưới đây là một bài viết ghi lại sự tìm kiếm hài cốt của một nữ du kích trong thời kỳ chống giặc Pháp. Bài viết tìm hài cốt liệt sĩ là nói lên những điều mắt thấy, tai nghe mà chính những nhà khoa học đã chứng kiến trên bước đường tìm hài cốt của những liệt sĩ nhưng không sao giải thích được, qua những việc làm của các nhà ngoại cảm.

Khi chúng ta chưa xác định được có LINH HỒN hay không, thì chúng ta cần phải nêu lên câu hỏi: “Phải chăng con người có sự sống sau khi chết?”

Một câu hỏi được đặt ra, nếu ai hiểu như thế nào thì xin trả lời cho chúng tôi biết để chúng ta cùng nhau xây dựng một nền văn hóa đạo đức Việt Nam tốt đẹp hơn mà không còn bị ảnh hưởng của nền văn hóa mê tín, lạc hậu của người Trung Quốc mà từ xưa họ đã truyền vào đất nước Việt Nam chúng ta.

Nếu có sự sống sau khi chết, thì thế giới siêu hình là có thật. Nhưng có thật thì phải chứng minh cụ thể rõ ràng chớ không phải hiểu theo kiểu ông bà chúng ta ngày xưa, ai nói sao là tin như vậy, thời đại chúng ta không cho phép chúng ta tin càng tin bừa, tin không cần biết có hay không, đúng hay sai mà phải tin bằng một cách chứng minh cụ thể.

Nếu vội vàng xác định cho rằng những điều các ngoại cảm đã tuyên bố là có LINH HỒN người chết thật  sự, thì theo những điều tuyên bố đó không đủ tính cách thiết thực của khoa học, bởi khoa học minh chứng thì cụ thể, rõ ràng, không mơ hồ, trừu tượng, nhờ đó mới thuyết phục  được lòng tin của mọi người.

Cho nên hiện giờ mọi người dù tin có LINH HỒN nhưng vẫn chưa tin hẳn, sự hiểu biết của họ còn bán tin bán nghi với câu hỏi: “LINH HỒN có hay không?”

Hiện tượng của những nhà ngoại cảm hiện giờ có rất nhiều. Vậy cái gì hoạt động trong người của họ đã biến họ trở thành những nhà ngoại cảm. Chúng ta cũng như họ, tại sao chúng ta không ngoại cảm như họ được?

Hay phải chờ có một tai nạn nào xảy ra như: Chó dại cắn, xe đụng, bệnh tật thập tử nhất sinh hoặc bị điện giật mà các nhà ngoại cảm đã gặp. Nhờ đó mà cơ thể của họ đã thay đổi không còn ở trạng thái bình thường như mọi người. Do cơ thể có sự thay đổi nên mới trở thành nhà ngoại cảm.

Gần đây, rất đông người đã trở thành những nhà ngoại cảm, chúng ta hãy đọc những câu chuyện THẾ GIỚI TÂM LINH của Trần Ngọc Lân sưu tầm và biên soạn thì rõ.

Những hiện tượng ngoại cảm phải chứng minh cho được rõ ràng, chớ không thể tin LINH HỒN người chết nhập vào thân xác người khác một cách bừa bãi, nếu chứng minh không được mà vội cho rằng có LINH HỒN thì đó cũng là sự mê tín, mù quáng mà từ xưa đến nay ai cũng hiểu như vậy.

Trong thời đại văn minh khoa học không cho phép chúng ta tin một cách bừa bãi thiếu chính xác, không cụ thể, rõ ràng. Nếu chúng ta vội tin như vậy chứng tỏ chúng ta chưa trang bị kiến thức khoa học đầy đủ nên còn giẫm theo lối mòn của ông bà chúng ta ngày xưa.

Muốn chứng minh làm rõ điều này, vậy chúng ta hãy cùng nhau đọc bài tóm lược: "TÌM HÀI CỐT LIỆT SĨ, MỘT HÀNH TRÌNH ĐẦY BÍ ẨN" của giáo sư Trần Phương.

Bài này nói về những hiện tượng siêu hình hiện đang xảy ra chung quanh các nhà ngoại cảm đang thực hiện và chính Nhà nước cũng đã chấp nhận cho phép thành lập một cơ quan nghiên cứu Tiềm Năng về con người mà từ xưa đến nay không ai lý giải được.

Khi lý trí không lý giải được thì lý trí không đứng vững. Không đứng vững thì tâm sinh lý sẽ hướng về thế giới siêu hình. Tâm sinh lý hướng về thế giới siêu hình tức là tâm hướng về tưởng thức. Các nhà ngoại cảm là những người lý trí không còn đứng vững trên tâm lý nên tưởng thức của họ hoạt động, từ đó họ không còn làm chủ thân tâm mình khi tưởng thức hoạt động. Vì thế họ không còn là con người bình thường. Họ vừa nói chuyện với chúng ta rất tự nhiên, bình thường nhưng chỉ cần rung tay chân hoặc thân giao động thì ngay đó là tưởng thức của họ hoạt động liền, hoặc khi chủ nhà muốn cầu hồn người chết thì miệng họ chỉ cần lâm râm khấn vái tên tuổi người chết là ngay đó tưởng thức củahọ cũng hoạt động liền. Lúc bấy giờ họ nói hay làm đều theo tưởng thức của họ mà mọi người bên ngoài không biết nên gọi là LINH HỒN người chết nhập. Những hiện tượng tưởng thức giao cảm các từ trường hình ảnh và âm thanh của người chết còn lưu lại trong không gian, mà mọi người không hiểu sự việc này, nên đã hiểu lầm tin là có thế giới siêu hình thật.

Tưởng thức hoạt động dưới nhiều dạng:

1-      Ngủ chiêm bao

2-      Mí mắt giựt

3-      Tim hồi hộp

4-      Lên đồng

5-      Nhập xác

6-      Sắc tưởng

7-      Thinh tưởng

8-      Hương tưởng

9-      Vị tưởng

10-   Giao cảm tưởng

Tưởng của những nhà ngoại cảm hoạt động dưới hai dạng nhập xác và giao cảm. Nhưng những người không biết cho đó là tâm linh, cho đó là LINH HỒN người chết nhập.

Tóm lại câu chuyện "TÌM HÀI CỐT LIỆT SĨ, MỘT HÀNH TRÌNH ĐẦY BÍ ẨN" đã khiến cho mọi người đang phân vân giữa khoa học và tâm linh, vì khoa học không xác định được LINH HỒN có hay không.

Hiện giờ câu chuyện các nhà ngoại cảm tìm hài sốt liệt sĩ đã làm cho mọi người cũng như một số các nhà khoa học phải cam đành chấp nhận có LINH HỒN.

Tại sao người ta không sáng suốt dùng lý trí của mình để xác minh những điều còn nghi vấn mà cứ vội nghe đâu là tin đó, tin một cách mù quáng, không chịu tư duy suy nghĩ trong thân con người có bao nhiêu thức?

Mỗi thức làm một phận sự gì?

Những người có trình độ kiến thức học vấn cao mà không hiểu trong thân con người có bao nhiêu thức đang hoạt động thì đó là trình độ kiến thức của quý vị còn kém cỏi, cần phải được học tập nhiều hơn nữa, cần phải nghiên cứu và tham khảo những kinh sách nhiều hơn nữa.

Sao các ông không sáng suốt tự đặt ra câu hỏi: Tại sao con người khi ngủ lại chiêm bao?

Vậy cái biết trong chiêm bao là cái THỨC nào trong thân của con người. Tại sao khi THỨC thì không chiêm bao mà khi ngủ thì mới có chiêm bao? Như vậy THỨC nào trong chiêm bao và cái THỨC nào không chiêm bao?

Hằng ngày chúng ta sống với ý thức. Vậy ý thức có chiêm bao được không?

Ý thức không bao giờ có chiêm bao, vì ý thức hoạt động thì chúng ta không bao giờ ngủ được. Chúng ta hãy nương theo những câu hỏi sau đây để tìm hiểu bao nhiêu THỨC trong thân của một con người.

Tại sao có khi ngủ lại bị chiêm bao? Nhưng có khi ngủ lại không bị chiêm bao?

Vậy cái thức nào hoạt động trong  giấc chiêm bao và cái thức nào hoạt động không chiêm bao?

Ban ngày con người hoạt động làm việc này, việc khác vì cuộc sống, đó là ý thức, cái thức này không bao giờ có chiêm bao, nhưng ban đêm khi đi ngủ lại bị chiêm bao. Vậy chiêm bao có phải là LINH HỒN của chúng ta xuất ra hoạt động không?

Khi đặt ra câu hỏi như vậy thì chúng ta thấy rất rõ trong thân chúng ta có nhiều cái thức, chớ không phải chỉ có một cái thức. Phần đông chúng ta lầm tưởng chiêm bao là do khi chúng ta ngủ nên LINH HỒN xuất ra đi gặp các LINH HỒN của những người khác.

Nhưng trong chiêm bao gặp những linh hồn của những người khác thì lúc bấy giờ những người khác cũng đang ngủ chiêm bao như chúng ta và LINH HỒN của họ cũng xuất ra gặp LINH HỒN chúng ta. Và khi tỉnh giấc chiêm bao chúng ta đến gặp họ và hỏi ra thì họ ngủ không có chiêm bao và cũng không gặp LINH HỒN chúng ta. Như vậy trong giấc ngủ có chiêm bao không phải là những LINH HỒN người khác gặp chúng ta mà do tưởng thức của chúng ta tạo ra hình ảnh của họ. Do sự suy tư này chúng ta xác định con người không có LINH HỒN. LINH HỒN là một sự tưởng tượng của người xưa đặt ra và truyền lại, chớ thật sự đạo Phật đã xác định con người KHÔNG CÓ LINH HỒN. Bởi vậy trong con người có nhiều cái thức được chia ra làm hai phần:

I- Phần thứ nhất: Hằng ngày chúng ta đang chung đụng và giao tiếp với mọi người bằng sáu cái thức:

1- Cái thức của mắt gọi là NHÃN THỨC

2- Cái thức của tai gọi là NHĨ THỨC

3- Cái thức của mũi gọi là TỶ THỨC

4- Cái thức của miệng gọi là THIỆT THỨC

5- Cái thức của thân gọi là THÂN THỨC

6- Cái thức của ý gọi là Ý THỨC

Sáu cái thức này thường làm việc trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta nên nó tạo ra biết bao nhiêu điều thiện và cũng biết bao nhiêu điều ác. Do từ hành động thân, miệng, ý của chúng ta tạo ra những điều thiện và cũng tạo ra những điều ác, nên hằng ngày chúng ta thường thọ chịu quả khổ vui từ đời này sang đời khác và mãi mãi muôn đời, muôn kiếp.

 II- Phần thứ hai là cái biết làm việc trong giấc ngủ khi ngủ chiêm bao, cái biết ấy là tưởng thức nên khi giựt mình thức dậy thì chỉ còn là những hình bóng ảo tưởng mà thôi.

Qua sự tư duy suy xét này chúng ta tự đặt câu hỏi: Có phải chăng linh hồn hoạt động trong giấc chiêm bao?

Không đâu quý vị ạ! Quý vị đã lầm, trong thân chúng ta gồm có ba cái biết:

1- Cái biết thứ nhất là cái biết của sáu thức: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý.

2- Cái biết thứ hai là cái biết của tưởng thức trong khi nằm mộng.

3- Cái biết thứ ba là cái biết của người tu chứng đạo thường gọi là TAM MINH.

Ba cái biết này đang sử dụng các cảm thọ và các hành động trong thân tâm của chúng ta. Như vậy trong thân chúng ta có năm phần hợp chung nhau để làm việc mà mọi người gọi là CƠ THỂ con người.

Cho nên CƠ THỂ con người gồm có năm phần:

1-      Sắc uẩn.

2-      Thọ uẩn.

3-      Tưởng uẩn.

4-      Hành uẩn.

5-      Thức uẩn.

 Trong thân này có năm uẩn chỉ cần dừng một uẩn không làm việc thì CƠ THỂ bất động. Bởi CƠ THỂ con người như một bộ máy có năm bánh xe đang hoạt động, nếu có một bánh xe nào ngưng thì toàn bộ các bánh xe khác đều bị ngưng.

Tuy nhiên chúng ta đang ngủ không phải cơ thể chúng ta ngưng hoạt động mà nó đang hoạt động trong sự im lặng bất động nghỉ ngơi của nó.

Chúng tôi xin nhắc lại năm bộ phận trên thân gồm có:

1- Sắc uẩn (toàn khối của thân).

2- Thọ uẩn (những cảm thọ của sáu căn (thân) và tưởng).

3- Tưởng uẩn (cái thức trong giấc chiêm bao, cái biết của các nhà ngoại cảm, mà người đời không biết gọi là linh hồn hay còn gọi là tâm linh).

4- Hành uẩn (những sự hoạt động của sáu căn và tưởng thức).

5- Thức uẩn là cái biết của người tu chứng đạo.

Trong thân của một người thì có đủ năm uẩn này. Nhưng theo Phật giáo một người chết thì năm uẩn này không còn một uẩn nào cả, vì thế từ xưa đến này người ta cứ lầm tưởng người chết còn có LINH HỒN sống mãi. Vậy LINH HỒN ở chất liệu nào đây? Câu hỏi này khó có ai trả lời được, mà đã không trả lời được thì đừng tin có LINH HỒN là thật sự mà hãy tin theo lời Phật dạy: “CON NGƯỜI KHÔNG CÓ LINH HỒN, KHI CHẾT THÌ TỨ ĐẠI TRẢ VỀ CHO TỨ ĐẠI”. Thân TỨ ĐẠI tức là thân do đất, nước, gió lửa hợp lại thành. Khi người chết thì đất trả về cho đất; nước trả về cho nước; gió trả về cho gió và lửa trả về cho lửa. Như vậy con người chết là hết. Phải không quý vị?

Không đâu quý vị ạ! Chết chưa hẳn đã hết. Một người còn sống đã tạo biết bao nhiêu nghiệp, mỗi nghiệp sinh ra liền tiếp tục tái sinh luân hồi thành người hoặc là các loài vật khác. Một con người tạo biết bao nhiêu nghiệp thì sinh bao nhiêu loài vật và con người để mà hưởng phước báo hay là để trả quả khổ đau.

Do luật nhân quả như vậy nên khi con người sống trên hành tinh này đã tạo ra vô số nghiệp. Khi tạo ra nghiệp thì mỗi nghiệp liền luân hồi và tái sinh ngay tức khắc chớ không phải chờ người tạo nghiệp chết rồi mới tái sinh. Bởi vậy lúc con người còn sống khi tạo ra nghiệp giết hại và ăn thịt chúng sinh thì nghiệp đó liền tái sinh làm những loài vật như heo bò gà vịt, cá tôm v.v... bị người đó giết.

Biết rõ do nghiệp tái sinh luân hồi nên Phật giáo đã xác định con người không có LINH HỒN đi tái sinh mà do NGHIỆP ĐI TÁI SINH  LUÂN HỒI.