056-Tâm thư "THẾ NÀO LÀ CHỨNG ĐẠO?" - Hãy Vững Bước Tự Mình Đi - TL Thích Thông Lạc.

Ngày 14 tháng 4 năm 2009 

Kính gửi các con,

Tất cả những gì Thầy đã dạy các con tu tập, từ bắt đầu đến chứng đạo đều đã dạy xong. Người cư sĩ phải tu pháp môn nào và người tu sĩ phải tu tập pháp môn nào, đâu đó rõ ràng. Pháp môn nào dạy tu tập phá hôn trầm, thùy miên, vô ký, loạn tưởng, ngoan không; pháp môn nào dạy diệt ngã xả tâm ly dục ly ác pháp; pháp môn nào dạy tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự; pháp môn nào dạy chứng nhập Tứ Thánh Định… Thầy đã dạy rất rõ ràng, chỉ còn các con tu tập là giải thoát ngay liền. Trách nhiệm của Thầy đã dạy xong, còn lại những gì là phần của các con, tu tập được hay không là do các con. Hãy tự lực tu tập, không thể Thầy mãi dìu dắt các con như dìu dắt một em bé mới biết đi sao!

Các pháp là nhân quả đều vô thường, không có pháp nào là các con, là của các con, là bản ngã của các con cả. Vậy các con nên nhớ:

             “Buông xuống đi! Hãy buông xuống đi!
             Chứ giữ làm chi có ích gì.
             Thở ra chẳng lại còn chi nữa.
             Các pháp vô thường buông xuống đi!”  

Nếu các con biết sắp xếp mọi việc trong gia đình, ngoài xã hội đều được an bài thì con đường tu tập chứng đạo ở tại đó, còn nếu không biết thì các con có tu tập ngàn đời cũng chẳng đi đến đâu cả, rồi tiếp tục tái sanh luân hồi mãi mãi muôn kiếp khổ đau.

Muốn tu giải thoát mà đời không muốn bỏ thì làm sao giải thoát được hỡi các con? Đầu cạo trọc, mình mặc chiếc áo tu sĩ mà tâm đời không bỏ thì cạo đầu mặc áo tu sĩ làm gì? Càng hình thức tu sĩ mà lòng dục không ly, ác pháp không lìa thì càng thêm tội lỗi, có ích gì mà mặc chiếc áo tu sĩ hỡi các con? Hay các con mặc chiếc áo tu sĩ để lừa đảo người, để được người kính trọng cúng dường tiền, thực phẩm v.v…

Thầy ẩn cư, sống để tâm thanh thản, an lạc, vô sự cho đến phút ra đi vào Niết bàn. Còn bây giờ Thầy gặp các con có ích lợi gì, cứ lặp đi lặp lại mãi những gì Thầy đã viết, Thầy không an, các con cũng không an. Phải không các con?

Nếu các con giữ được tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là các con đang ở bên Thầy, gặp Thầy mãi mãi. Còn các con gặp mỗi chút ác pháp hay thiện pháp là tâm các con bị động, là các con đang ở xa Thầy vô tận.

Biết pháp tu tập giải thoát mà không cứu mình là không gan dạ, để trôi lăn trong lục đạo là hèn nhát. Phải vươn lên và bền chí vượt bao khó khăn cứu mình trong lửa đỏ sinh tử, đời chẳng có gì mà tiếc các con ạ!

            Thân thương chào các con.  
            Hẹn gặp các con trong tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

                                                                                      Thầy của các con.  

Ngày 18 tháng 5 năm 2009

Kính gửi các con,

 

Một lần nữa Thầy nói về CHỨNG ĐẠO, các con đừng cho rằng tu hành theo Phật giáo là không chứng đạo. Chứng đạo là một sự thật của Phật giáo. Phật giáo là một tôn giáo vì loài người, cho nên tu hành phải có CHỨNG ĐẠO. Phật giáo là một tôn giáo luôn luôn biết dùng tự lực của mình vượt lên mọi đau khổ của cuộc đời, vì vượt lên mọi khổ đau của cuộc đời nên CHỨNG ĐẠO. Một tôn giáo nhờ vào tha lực của Thần, Thánh, Tiên, Phật, Trời, Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn, giải trừ bệnh tật, tai ách khổ đau của mình là một tôn giáo mê tín.   

Mục đích của đạo Phật là làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT. Cho nên người nào làm chủ được SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT là người CHỨNG ĐẠO. Vì thế đạo Phật là đạo TỰ LỰC chứ không phải đạo THA LỰC. Ai tu theo Phật giáo mà cầu cúng lạy lễ van xin TAM BẢO gia hộ là theo ngoại đạo Bà La môn.

Đạo Phật còn gọi là đạo GIẢI THOÁT, vì thế ai sống đúng đạo đức không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh là CHỨNG ĐẠO. Bởi không làm khổ mình, khổ người, khổ tất cả chúng sinh đó là GIẢI THOÁT, mà giải thoát là CHỨNG ĐẠO. Sự chứng đạo của Phật giáo không có khó khăn, không có mệt nhọc chỉ cần chịu khó học tập đạo đức nhân bản – nhân quả, sống với PHÁP TRÍ ĐẠO ĐỨC và TÙY TRÍ ĐẠO ĐỨC là có sự giải thoát ngay trước mặt. Có sự GIẢI THOÁT ngay trước mặt là CHỨNG ĐẠO.

Muốn làm sáng tỏ sự CHỨNG ĐẠO các con đùng giải thích theo chữ Hán (Trung Hoa), Đạo là con đường, nẻo, lối đi... Giải thích như vậy không đúng nghĩa Phật giáo. Vì ĐẠO ở đây có nghĩa là tâm không còn khổ đau, tâm được yên ổn an vui, tâm bất động không còn một ác pháp nào làm cho tâm động. Những điều trên đây tâm đã đạt được thì mới gọi là GIẢI THOÁT, mà giải thoát là CHỨNG ĐẠO như trên đã nói. Khi nói đến CHỨNG ĐẠO thì đức Phật dùng một cụm từ chỉ cho chúng ta thấy sự CHỨNG ĐẠO: “Sanh đã tận, phạm hạnh đã thành, các việc làm đã làm xong không còn trở lui trạng thái này nữa”. Cụm từ này chỉ rất rõ sự GIẢI THOÁT:

            1- SANH ĐÃ TẬN có nghĩa là cuộc sống không còn đau khổ.
            2- PHẠM HẠNH ĐÃ THÀNH có nghĩa là đời sống giới luật đức hạnh nghiêm chỉnh.
            3- CÁC VIỆC LÀM ĐÃ LÀM XONG có nghĩa là sự tu tập đã hoàn tất không còn tu tập một pháp môn nào nữa.
            4- KHÔNG CÒN TRỞ LUI LẠI TRẠNG THÁI NÀY NỮA có nghĩa là tâm không còn tham, sân, si, mạn, nghi nữa.

CHỨNG ĐẠO có nghĩa là giải thoát hoàn toàn tâm không còn tham, sân, si, mạn, nghi như trên đã nói. Cho nên trong kinh Tương Ưng có đoạn ông Xá Lợi Phất hỏi Phật: “Bạch Thế Tôn! Nếu con được hỏi: Này hiền giả, giải thoát như thế nào mà Thế Tôn tuyên bố đã được chứng đắc. Sanh đã tận, phạm hạnh đã thành, các việc làm đã làm xong không còn trở lui lại trạng thái này nữa? Thì con sẽ trả lời, do tự giải thoát, do tự đoạn diệt tất cả các chấp thủ, do tự làm tâm con luôn an lạc trong chánh niệm. Nhờ sống an lạc trong chánh niệm như vậy, các lậu hoặc không còn tiếp tục rỉ chảy và không còn tự chấp tự ngã”.

Ngài Xá Lợi Phất trả lời rất đúng. Sự giải thoát này phải do chính mình, không có một người nào giúp mình được. Do tự chính mình phải ĐOẠN DIỆT CÁC CHẤP THỦ và phải luôn luôn SỐNG AN TÂM TRONG CHÁNH NIỆM, nhờ vậy mọi ác pháp không còn tác động được tâm. Để xác định sự CHỨNG ĐẠO, một lần nữa kinh Tương Ưng dạy: “Tóm lại pháp môn này gọi tắt như sau, những cái gì được vị sa môn gọi là lậu hoặc là Ta không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã được Ta diệt tận không còn phân vân gì nữa ”. (100 Tương Ưng tập 2) Đọc những lời trên đây ai còn phủ nhận đạo Phật không CHỨNG ĐẠO.

Đức Phật xác định rõ cho chúng ta biết thế nào là PHÁP TRÍ? “Này các thầy Tỳ Kheo, vị thánh đệ tử biết già chết như vậy, biết già tập khổ như vậy, biết già diệt như vậy, biết con đường đưa đến già chết diệt như vậy. Đây là PHÁP TRÍ của vị ấy . Vị ấy với pháp này được thấy, được biết, được quả tức thời, được đạt đến, được thể nhập hướng dẫn thái độ của mình đối với quá khứ và trong tương lai”. Người có trí tuệ về các PHÁP của đời sống con người thì phải thông suốt GIÀ, CHẾT. Thông suốt GIÀ, CHẾT thì được gọi là PHÁP TRÍ.

1- GIÀ là cơ thể suy nhược, răng rụng, da nhăn, tóc bạc, lưng khọm, tay chân run rẩy, yếu đuối... Đó là một sự đau khổ của kiếp người.

2- CHẾT là cơ thể bị hủy diệt, tử vong, các uẩn tàn lụn, hoại diệt... Đó là một sự đau khổ mà con người không ai tránh khỏi.

Do thông suốt sự đau khổ ấy nên người có trí phải lo tu tập làm chủ GIÀ CHẾT. Một lần nữa đức Phật dạy: “Này các thầy Tỳ Kheo, vị thánh đệ tử biết già chết như vậy, biết già tập khổ như vậy, biết già diệt như vậy, biết con đường đưa đến già chết diệt như vậy”.

Một khi đã hiểu biết như vậy thì chúng ta cố gắng tu tập để giữ gìn tâm bất động, do giữ gìn tâm bất động thì lậu hoặc hoàn toàn sẽ bị diệt sạch. Cho nên kinh Tương Ưng xác định một lần nữa để chúng ta hiểu rõ sự GIẢI THOÁT bằng PHÁP TRÍ: “Đây là PHÁP TRÍ của vị ấy. Vị ấy với pháp này được thấy, được biết, được quả tức thời, được đạt đến, được thể nhập hướng dẫn thái độ của mình đối với quá khứ và trong tương lai”. (106 Tương Ưng tập 2)

PHÁP TRÍ là trí tuệ hiểu biết về các pháp sinh, già, bệnh, chết là khổ, người có pháp trí hiểu biết cuộc đời này là khổ, không có vật gì trên thế gian này là ta, là của ta nên buông xả sạch, vì thế họ được giải thoát hoàn toàn.

Khi một người có PHÁP TRÍ nên về tương lai có xảy ra điều gì họ chẳng lo lắng buồn phiền và sợ hãi. Do chẳng còn buồn phiền và sợ hãi nên họ được giải thoát. Đó là họ đang sống trong TÙY TRÍ. Bởi người có TÙY TRÍ là người giải thoát về tương lai. Đây chúng ta hãy nghe đức Phật dạy: “Những Sa môn hay Bà la môn nào trong tương lai sẽ hiểu rõ già chết, sẽ hiểu rõ già chết tập khởi, sẽ hiểu rõ già chết diệt, sẽ hiểu rõ con đường đưa tới già chết diệt, tất cả những vị ấy sẽ hiểu biết như vậy. Như vậy, như hiện nay Ta vậy. Đây tức là TÙY TRÍ của vị ấy”.

Tóm lại người có PHÁP TRÍ và TÙY TRÍ là người đang sống trong ba thời quá khứ, hiện tại và vị lai hoàn toàn thân tâm họ được giải thoát không còn một chút xíu nào lậu hoặc. Người ấy được nhập lưu, nhập vào dòng thánh, được đầy đủ trí hữu học, được đầy đủ minh hữu học. Một lần nữa, để xác định điều này đức Phật đã dạy: “Này các thầy Tỳ Kheo! Vì rằng vị thánh đệ tử được thanh tịnh và thuần tịnh hai loại trí: PHÁP TRÍ và TÙY TRÍ. Vị ấy được gọi là thánh đệ tử đạt tri kiến, đã đi đến diệu pháp này, đã chấp nhận diệu pháp này, đã đầy đủ hữu học trí, đã đầy đủ hữu học minh, đã nhập được pháp lưu, là bậc thánh minh đạt tuệ, đã đứng gõ vào cửa bất tử”. (107 Tương Ưng tập 2)

Trong lời dạy này chỉ định rất rõ người có đầy đủ PHÁP TRÍ và TÙY TRÍ là người hoàn toàn làm chủ sinh, già, bệnh, chết, cho nên lời dạy trong đoạn kinh này rất rõ ràng họ là người đã đứng gõ vào cửa BẤT TỬ.

Thầy xin ghi lại lời PHẬT dạy để minh chứng rằng sự giải thoát của Phật giáo bằng sự hiểu biết mà đức Phật gọi là PHÁP TRÍ và TÙY TRÍ. Cho nên CHỨNG ĐẠO không phải chứng bằng THIỀN ĐỊNH như mọi người nghĩ mà chứng đạo bằng PHÁP TRÍ và TÙY TRÍ.

                                                                                                      Kính ghi,
                                                                                              Thầy của các con  

 

Ngày 29 tháng 6 năm 2009

Kính gửi: Các con thân thương.

Tất cả những pháp tu tập từ thấp đến cao, từ cơ bản đến chứng đạo của đức Phật, Thầy đã dạy các con đầy đủ không còn thiếu một pháp nào nữa cả. Đến đây trách nhiệm và bổn phận của một người thầy, Thầy đã làm xong.

Còn bây giờ là phần tu tập của các con, các con có tu tập là các con có giải thoát, có chứng đạo, nếu các con không tu hay tu tập cho có hình thức qua ngày thì chắc chắn không bao giờ có giải thoát.

Bổn phận và trách nhiệm của các con là phải tự cứu mình ra biển khổ chứ không ai đi thay con đường đó cho các con hay cứu các con được, mà chính các con! Xưa đức Phật đã dạy: "Các con hãy thắp đuốc lên mà đi, Ta chỉ là người hướng đạo mà thôi!", các con có nghe lời dạy này không?         

Các con nên nhớ, trước kia các con còn dựa vào Thầy để thưa hỏi đạo, vì các con còn quá sơ cơ, nhưng đó cũng là một cớ để phá hạnh độc cư, mà phá hạnh độc cư thì muôn kiếp tu hành cũng chẳng đi đến đâu. Các con có biết không?

Biết bao ngày, tháng, năm, có những người luôn giúp Thầy thường đi tới đi lui canh chừng sợ các con phá hạnh độc cư đi nói chuyện, mà đi nói chuyện thì tu hành không biết bao giờ chứng đạo, nhưng khi vắng mặt những người này thì các con dụm hai, dụm ba nói chuyện. Thật là tội nghiệp!, đời có gì vui mà thích nói chuyện, chỉ là các pháp vô thường, mà các pháp vô thường là khổ. Rồi đây sinh tử đến biết có gặp Thầy, gặp pháp, gặp tu viện để mà tu tập nữa không?

Mọi người ai cũng phải lo cứu mình, cho nên hiện nay không còn người đi tới đi lui giúp các con độc cư nữa, vì vậy các con cứ mặc sức nói chuyện, không cần phải nói lén lút. Thầy đã già rồi, nhắc mãi các con không nghe thì nhắc làm gì nữa đây? Khi các con tu tập thì mang lại lợi ích cho các con, chứ các con tu tập mang gì lợi ích cho Thầy, cho những người khác đâu?

Hiện giờ còn lại những ngày trên thế gian này Thầy chỉ sống với tâm BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC và VÔ SỰ, không phải bận rộn tiếp khách, thuyết giảng, vì sách Thầy đã giảng dạy đầy đủ lắm rồi không còn thiếu một bài pháp nào nữa cả.

Mọi người cứ đọc sách rồi tự tu tập theo lời dạy trong sách rất cặn kẽ và dễ hiểu. Tu hành không sai đâu mà các con sợ, nếu có tu sai thì trong sách cũng dạy các con phá cái sai. Vì thế các con cứ vững lòng tu tập, nhưng cần tránh tu tập nhiều khi các con chưa nhiếp được tâm. Nhiếp tâm là tập làm chủ tâm thì các con phải lưu ý ngay từ phút đầu có làm chủ tâm được hay không, nếu không làm chủ tâm được thì đừng có tu dù có tu tập cũng chỉ phí thời gian và công sức vô ích.

Nếu biết ơn Thầy thì ngay nơi hình ảnh Thầy mà đảnh lễ, chớ đừng về Trảng Bàng, Tây Ninh đường sá xa xôi, rất hao tiền bạc xe cộ lên xuống nhọc nhằn rồi đến gặp Thầy, đảnh lễ Thầy. Biết rằng đó là tình thương của các con đối với Thầy, nhưng ráng tu tập là thương Thầy nhiều hơn các con ạ!

Cuối cùng Thầy thăm và chúc các con tu tập ngày một tốt hơn.

                                                                                            Kính ghi,
                                                                                  Thầy của các con.