044-TRI ÂN ĐỨC TRƯỞNG LÃO, NGƯỜI ĐÃ DẠY CÁCH LÀM CHỦ BỐN SỰ ĐAU KHỔ - Tỷ kheo Thích Nguyên Tánh

Kính thưa quý độc giả, hành giả cùng tất cả những ai được sinh ra làm người trên thế gian này, sau đây là cảm xúc tự đáy lòng chúng tôi về bậc Thầy khả kính đã xả bỏ báo thân nhập Niết Bàn về cõi An Lạc Vĩnh Hằng Bất Sinh, Bất Diệt một cách tự tại theo ý muốn. Chúng tôi xin có mấy lời bộc bạch gọi là lòng biết ơn trời biển của Ngài đã tận tình chỉ dạy chúng tôi làm chủ bốn nỗi khổ sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt tái sinh luân hồi để mọi người cùng tham khảo.

Nghe tiếng điện thoại réo vào lúc hơn hai giờ sáng, Nguyên Tánh con đã linh cảm được điều chẳng lành! Quả đúng như vậy, một tin còn hơn cả sét đánh ngang tai:

"Đức Thầy vô vàn kính yêu của chúng con nói riêng và của những người yêu chuộng hoà bình công lý trên hành tinh này nói chung đã xả bỏ báo thân về cõi Niết Bàn y như đức Phật ngày xưa vào lúc 12 giờ đêm ngày 01 tháng 01 năm 2013.

Ôi! Ánh Thái Dương đã chìm trong đêm tối mịt mù, đôi mắt của nhân loại từ đây đã vĩnh viễn khép lại, biết bao giờ được gặp lại đức Thầy - đấng nhân từ bác ái nhất trần gian này nữa, hỡi trời cao đất dày, hỡi nhân loại trên quả địa cầu, nào ai có thấu nỗi lòng này của chúng tôi chăng? Những giây phút mà chúng con cảm thấy đất trời đang nghiêng ngửa quả đất như ngừng quay, trái tim ngừng nhịp đập để tiển biệt đấng vĩ nhân về với cõi vĩnh hằng, về với mùa xuân ngàn đời bất diệt, về với nơi từ trường thiện hoàn toàn, nơi cõi niết bàn chấm dứt mọi khổ đau nhân thế ,về với các bậc A La Hán tâm vô lậu và đấng Cha lành tối thượng Thích Ca Mâu Ni!!!

Nhờ nhận được Sách quý nhất trên đời "Đường Về Xứ Phật" của Thầy biên soạn chỉ cho chúng con nẻo Chánh đường Tà, đâu là của đức Phật, đâu là của các vị Tổ Sư là con đường mà toàn thể tín đồ Phật giáo trên hành tinh đã nhận Giả làm Chân, nhận Tà làm Chánh để triệu triệu người tu mà chẳng một người giải thoát, chẳng ai biết cách làm chủ sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt tái sanh luân hồi như đức Thầy tu chứng chỉ dạy chúng con. Đúng như lời Phật dạy:

"Kẻ thù hại kẻ thù

Oan gia hại oan gia

Không bằng tâm hướng tà

Gây ác cho tự than." (Kinh Pháp Cú)

Và hôm nay con lại không cầm lòng được nữa rồi, khi nghe tin đức Phật thứ hai của đầu thiên niên kỷ ba, người duy nhất trên Địa Cầu chỉ có một mình dám dũng cảm đương đầu với cả một hệ thống ngoại đạo đã ăn sâu bén rễ vào lòng người gần hai mươi sáu thế kỷ nay để dựng lại Chánh Pháp của đức Phật. Lại lần nữa y như đức Phật thưở xưa tịnh chỉ hơi thở để nhập về cõi Niết Bàn khi đã hết duyên độ chúng, đúng như bài kệ ngày xưa đức Phật để lại. Một bài kệ được ghi lại còn vẹn nguyên trong kinh tạng Nguyên Thuỷ mà ai đọc cũng có thể hiểu được một cách rõ ràng cụ thể không hề mơ hồ trìu tượng chút nào. Sợ người đời không tin nên đức Thầy đã khắc vào bia đá đặt trước Tổ Đường Tu Viện Chân Như để khi đức Thầy ra đi, nhân loại trên hành tinh về đất nước Việt Nam anh hùng đã có người tu chứng như Phật chiêm bái nơi Thánh Địa thiêng liêng này biết rõ rằng thiền định của đức Như Lai có khả năng nhiệm mầu chính là như vậy:

"Không thở ra thở vào

Tâm trú trong Chánh Định

Tâm an trú tịch tịnh

Với tâm an bất động

Như đèn sáng chợt tắt

Tâm giải thoát Niết Bàn"

Lại nữa, đây là lời dạy được đức Thầy tạc trên bia đá khi đức Phật làm chủ sống chết được ghi lại trong kinh Đại Bát Niết Bàn có lời chú giải qua kinh nghiệm của bậc tu chứng, nếu không thật khó mà hiểu nổi để mọi người biết rằng những gì đức Phật đã thực hành được như thế nào thì nay Thầy của chúng tôi thực hành y như vậy, Thầy chẳng nói láo bao giờ.

Sau đây chúng tôi xin ghi lại nguyên vẹn lời dạy khắc trên bia đá ngày 08 tháng 4 Phật lịch năm 2550, âm lịch năm Bính Tuất, dương lịch năm 2006 pháp môn làm chủ sống chết của đức Phật được Thầy chú giải rất cụ thể do Thích Minh Thiện Phật tử Nam Định Hỷ cúng tạc bia, Tu Viện Chân Như soạn lời bia:

LỜI PHẬT DẠY

PHÁP MÔN LÀM CHỦ SỰ SỐNG CHẾT

"Ngài nhập định Sơ Thiền, xuất Sơ Thiền, Ngài nhập định Nhị Thiền, xuất Nhị Thiền, Ngài nhập định Tam Thiền, xuất Tam Thiền, Ngài nhập định Tứ Thiền, xuất Tứ Thiền, Ngài lập tức diệt độ." (trích kinh Đại Bát Niết Bàn)

Chú giải: Đoạn kinh trên đây đức Phật dạy chúng ta phương pháp làm chủ sống, chết. Vì thế người tu theo đạo Phật mới tự tại trong sanh tử luân hồi, muốn chết lúc nào là chết lúc đó, muốn sống lúc nào là sống lúc đó. Giặc nhân quả sinh tử luân hồi không còn làm chủ thân tâm chúng ta được nữa.

Học kinh sách Phật để làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Vậy muốn làm chủ sanh (cuộc sống) phải học pháp môn gì? Muốn làm chủ sanh (cuộc sống phải học lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp. Muốn làm chủ già phải học pháp môn gì? Muốn làm chủ già phải học lớp Chánh Mạng, Chánh Tinh Tấn. Muốn làm chủ bệnh phải học pháp môn gì? Muốn làm chủ bệnh phải học lớp Chánh Niệm. Muốn làm chủ chết thì phải học pháp môn gì? Muốn làm chủ chết thì phải học lớp Chánh Định. Lớp Chánh Định tức là phải học bốn thiền:

1-Sơ Thiền; 2-Nhị Thiền; 3-Tam Thiền; 4-Tứ Thiền

            Trước khi nhập Niết Bàn đức Phật dùng bốn thiền này nhập tới nhập lui ba lần. Đến thiền thứ tư thì Ngài tịnh chỉ hơi thở để xả bỏ báo thân một cách tự tại vô ngại trong sự chết theo ý muốn của mình. Đó là để khéo nhắc nhở người đời sau, nếu muốn làm chủ sống chết thì phải tu học và nhập cho được bốn thiền này. Như vậy làm chủ sinh, già, bệnh, chết đều có phương pháp, chứ không phải như trong kinh Đại Thừa và Thiền Tông nói được chứ không làm được.

            Bài pháp trên đây là bốn thiền, một phương pháp làm chủ sống chết của Phật giáo, xin quý vị lưu ý, ngoài bốn thiền này trên thế gian không có một loại thiền nào làm chủ được sống chết tự tại như vậy.

Ôi! Đọc bài kinh này quí vị có biết không? Chúng tôi không còn thấy chữ trên máy vi tính nữa rồi, hai dòng lệ tưởng chừng như đã ráo hoảnh trước những nỗi đau tận cùng của nhân thế khi Chánh Pháp bị mất đi, nay đã được Sư Phụ của chúng tôi dựng lại trước bao đợt sóng Chơn Như ào ào xô tới, giờ đây lại cứ thế tuôn trào khi ghi lại những lời vàng ngọc trên bia đá của Thầy để lại cho hậu thế để đừng bao giờ nhầm lẫn như một thời Thầy và đệ tử của Thầy đã nhầm lẫn.

Lời Phật còn đó, lời Thầy mới đây, thế mà Thầy bỏ Thầy đi bởi chúng sinh phúc mỏng nghiệp dày, để cho bậc Thánh nhân tâm bất động như Thầy cũng không sao khỏi bàng hoàng chua xót! Hết thù trong dến giặc ngoài, một bên một mình Thầy thân thể gầy còm ốm nhom, một bên hàng ngàn vạn triệu, một bên đầy đủ chiến hạm, đại bác, B52, lô cốt, hầm ngầm, xe tăng thiết giáp ngũ dục thế gian không thiếu thứ gì, hùng hùng hổ hổ bạt vía kinh hoàng, một bên chỉ có gậy tầm vông "ăn cháo (một) bữa chạy mười chín cây, sức tao vẩn đủ bắt mày hàng tao".

Một bên cậy số đông hòng dùng thịt đè người, một bên "lấy đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo" lấy tâm từ bi đối trị với tâm tham lam sân hận. Nhờ vậy mà những con trùng trong lông sư tử, những Đề Bà Đạt Đa của thế kỷ 21 không thể dùng voi say, không thể dùng đá núi, không thể dùng bất cứ trở lực ác độc đến đâu để hại được duy nhất có một người, và chỉ một mình Thầy mà thôi.

 Đây mới là điều đáng nói, là điều hết sức kỳ bí, lạ lùng, là chuyện lạ có thật. Tại  sao lại như vậy? Để có đáp án tối ưu nhất, chúng ta hãy ngược dòng thời gian quay về quá khứ cách đây gần 26 thế kỷ để hỏi đấng Từ Phụ đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni bằng xương, bằng thịt được sinh ra từ bào thai như mọi người chứ không phải sinh ra bên hông người mẹ, và khi mới sinh mỗi bước đi của Ngài đã có hoa sen báu dưới chân như kinh sách Đại Thừa đã Thần Thánh hoá, để xin cung kính thưa hỏi Ngài xem lý do gì mà có điều kỳ lạ đó? Xin quý vị hãy nghe lời được xuất phát từ kim ngôn của bậc đại trí, đại nhân:

125. "Hại người không ác tâm,

Người thanh tịnh, không uế,

Tội ác đến kẻ ngu,

Như ngược gió tung bụi."

"Bậc A-La Hán xuất hiện trên đời như cách chim bằng tung gió. Bao nhiêu Tà Giáo Ngoại Đạo sẽ rơi rụng như những chiếc lá vàng mùa thu."

Đó chính là đáp số, là chân lý đã được bậc tu chứng chân lý minh chứng một cách sống động, hùng hồn mà không ai dám chối cãi. Nếu bao nhiêu tà giáo ngoại đạo không rơi rụng như lá mùa thu mà đức Phật đã khẳng định thì tu viện nhỏ nhoi kia làm gì còn tồn tại đến nay để càng ngày càng cứu biết bao người ốm đau bệnh hoạn như chúng tôi, họ đã đốt sạch, phá sạch, Thầy cũng sẻ bị đóng đinh trên cây Thánh Giá như đức Chúa Giê Su, cũng bị bắn như đức Thánh Gandi còn gì sống sót để hôm nay đã tám lăm tuổi đầu, lứa tuổi mà chỉ nhờ vào con cái chăm sóc, ẵm bồng, cháo cơm nuôi dưỡng, chống gậy không vào đất. Vả lại, Thầy bị thương tật nặng do quân thù giã man tra tấn cực hình, dùng gót dày đinh đá Thầy dập hai lá phổi cũng vì Chánh Pháp của đức Phật bị các Tổ bóp chết nên mới ra nông nỗi. Nếu không nhờ năng lực tu chứng để tự phục hồi thì Thầy còn sống chăng cũng đã trở thành người tàn phế, phải nằm ở trại an dưỡng của những người có công với cách mạng, còn nói gì làm được những chuyện trời đất rung chuyển, những chuyện trên cả phi thường mà từ cổ chí kim không ai dám nghĩ tới.

Đó là hàng vạn trang giáo án, hàng trăm băng thuyết pháp chỉ dạy đạo đức làm người, làm Thánh cứu độ nhân gian thoát vòng sinh tử, bệnh đau không còn đi viện, không còn dùng thuốc. Đó là sự thật một trăm phần trăm không ai dám phủ nhận .

Thế mà trớ trêu thay, kẻ ngoại đạo kia vì lý do gì mà tìm đủ mọi cách mạ lỵ, chống báng đến cùng. Phải chăng như Thầy tâm sự với đệ tử là vì "Thầy đã đập bể nồi cơm của họ nên họ mới lồng lộn như thế". Họ chống báng Thầy tức là họ đã nối giáo cho giặc để diệt tận gốc nền đạo đức nhân bản nhân quả của đức Phật tu chứng triển khai, nay lại một lần nữa Thầy tu chứng dựng lại để cứu con người thoát vòng sinh tử để cho mọi người biết đoàn kết thương yêu nhau như con một nhà, để cho thế gian này không còn người bóc lột người, không còn con giết cha, vợ chồng giết nhau vì đồng tiền cắc bạc, bát cơm manh áo. Để không còn chiến tranh, bão tố, sóng thần, động đất, lũ quét, các tệ nạn đang diễn ra từng giờ từng phút cướp đi hàng vạn triệu sinh linh mà các nhà khoa học đã chứng minh rằng vì con người sát sinh và ăn thịt chúng sinh là nguyên nhân chính gây hâm nóng địa cầu.

Như vậy những lời dạy của Thầy là lời dạy loài người phải cứu địa cầu bằng năm điều đạo đức đúng như khoa học xác minh. Nếu họ phỉ báng Thầy tức là họ đã tiêu diệt sự sống trên hành tinh này mà bao thế kỷ nay cha ông đã dùng máu nước mắt tạo dựng. Nếu họ chống lại Thầy tức là họ đã giết chết nền văn minh của nhân loại đem con người vào thời đại đồ đá cũ, vào thời Nguyên Thuỷ, bằng chứng con người đã ăn lông ở lổ cả trên sân khấu, cả những nơi công cộng không còn biết hổ thẹn là gì. Họ phỉ báng Thầy tức là họ đã nối giáo cho con cái họ để giết chết ngay bản thân họ vì năm điều đạo đức, năm tiêu chuẩn làm người cho xứng đáng một con người đã bị họ đang tâm giết chết để thế vào đó một thế giới ảo tưởng tiêu tốn hàng ngàn ngàn tỷ bạc của nhân loại, mà rốt cuộc tiền mất tật mang. Họ phỉ báng Thầy tức là họ đã cõng rắn cắn người nhà, tiêu diệt đất nước Việt Nam bốn ngàn năm lịch sử cha ông ta đã dùng máu và nước mắt để bảo vệ quyền làm người thiêng liêng cao cả. Lời Bác Hồ kêu gọi: "Không Có Gì Quý Hơn Độc Lập Tự Do" khiến cho các nhà sư cũng phải cởi áo trả chùa lên đường đánh Mỹ cứu nước, cứu dân.

Vậy việc làm của Thầy có gì phản động, bán nước hại dân đâu mà họ phỉ báng đến cùng như vậy? Họ bảo mọi người hãy cảnh giác sư Thông Lạc vì sư Thông Lạc đã đưa bốn chân lý đức Phật cứu khổ mọi người thoát ra bốn nỗi khổ sinh, già, bệnh, chết, để họ bị bệnh đau dùng pháp Phật đẩy lùi không còn đi viện mà trong đó có cả bản thân họ, con cái của họ. Té ra tội lỗi của đức thầy Thông Lạc là như thế ư? Vì đức thầy Thông Lạc đã dám dũng cảm nói lên một sự thực (như nhà bác học Galilei khi công bố quả đất tròn để phải chết oan mạng) "Không Có Thế Giới Siêu Hình" để cứu con người chuyển mê khai ngộ ư? Vì Thầy đã làm đảo lộn hoàn toàn tà đạo các Tổ mà họ đang theo, đang tin vào thế giới siêu hình tưởng của chư Tổ để làm cho con người bị bệnh thần kinh, điên khùng, tẩu hoả nhập ma, ma nhập do lên đồng nhập xác ư? Phải rồi, vì Thầy đã không chiều theo ý họ muốn, không để cho họ hưởng trọn vẹn ngũ dục thế gian, ngồi mát ăn bát vàng. Vì Thầy đã nói lên một sự thực lợi ích cho mọi người, cho chúng sinh nên con người khi hết bệnh tật tai nạn không còn ai vào chùa để cầu siêu, cầu an, giải hạn, cúng vong tiển linh, đốt áo giấy tiền vàng mã, coi ngày giờ tốt xấu, hướng nhà cửa, mộ phần, gửi hũ hài cốt của người thân đã chết vào chùa để được nghe kinh "tưởng" loại kinh lừa dối thì họ còn lấy tiền đâu để mà xe này xe nọ, sống như vua chúa. Đó là nguyên nhân chính yếu làm cho họ lồng lộn lên như gà phải nước nóng, như đỉa phải vôi.

Vì Thầy có lòng từ biến mãn khắp phương xứ nên kẻ ác tâm không thể tương ưng được nên họ dù muốn bao nhiêu cũng không làm sao hại được Thầy, mà chỉ dùng ngòi bút ngồi tận bên kia Mỹ quốc lải nhải, khua môi múa mép dựng lên cái gọi là "Thư Viện Hoa Sen" để từ những hoa sen rởm đó tạo điều kiện cho những kẻ đạo đức giả vô công rồi nghề dùng ba tấc lưỡi chống báng tận cùng đức Thầy về “tội” dựng lại đạo đức nhân bản nhân quả của đức Phật đã bị các Tổ ném bỏ, để cứu nhân độ thế như đã nói ở trên.

Thế mà lạ lùng thay, sức mạnh thần tiên nào con người bé nhỏ kia, cơ thể chưa đầy bốn mươi ký kia vẩn ung dung tự tại trước một thế lực như thác đổ triều dâng ào ào xô tới, tưởng rằng như họ có thể ăn tươi nuốt sống Thầy trong nháy mắt.

Tại sao Thầy đã thành tựu được điều vĩ đại mà đức Phật đã dùng đến bốn chữ KHÓ! KHÓ! KHÓ! KHÓ! để minh hoạ cho người tu hành?

"Khó thay được làm người

Khó thay được sống còn

Khó thay nghe diệu Pháp (Bốn Chân Lý)

Khó thay Phật ra đời." (trích kinh Pháp Cú)

Xin được thưa rằng:

Vì Thầy đã vâng lời Phật dạy, đã buông xuống hết thảy, đã xả ly hết thảy Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi, Tà Kiến. Vì Thầy đã cũng như đức Phật thưở xưa, đã hơn nửa cuộc đời thực hành hết sức vất vả đủ các pháp môn của ngoại đạo từ Mật Tông do Ông Thân Thầy truyền dạy, Tịnh Độ Tông của Đại Thừa, Thầy thấy không có kết quả. Thầy theo học Hoà Thượng Thanh Từ tu Thiền Đông Độ và Thầy cũng đã nhập được bốn thiền vô sắc như đức Phật thưở xưa còn ghi lại nguyên vẹn trong bài kinh số 26 thuộc kinh Trung Bộ, đó là kinh Thánh Cầu. Thế nhưng khi đức Phật chứng đạt từ Không Vô Biên Xứ Tưởng cho đến định cao nhất là Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, thế mà Ngài cũng vất bỏ, trong lúc hai vị thầy dạy Ngài khẩn khoản mời Ngài ở lại chia cho nửa toà để độ chúng tu. Thế nhưng Ngài đả sáng suốt nhận thức được rằng bốn thiền này không thể làm chủ được bốn nỗi khổ sinh, già, bệnh, chết vì khi nhập vào được an lạc nhờ xúc tưởng sinh hỷ lạc, chứ không phải nhờ ly dục sinh hỷ lạc nên tham, sân, si, mạn, nghi không thể nào chấm dứt mà thậm chí lại tăng thêm.

Ngài biết rằng tham, sân, si, mạn, nghi, tà kiến là nguyên nhân của tái sanh luân hồi mà không diệt được thì làm sao làm chủ được bốn nỗi khổ sinh, già, bệnh, chết nên Ngài bỏ, Ngài đi tìm con đường khác. Nhờ kinh nghiệm này nên trong kinh Pháp Cú, Ngài để lại bài kệ vô cùng quý báu để khuyên người đời sau chớ có nhập bốn thiền này mà bị tẩu hoả nhập ma, bệnh thần kinh, điên khùng mà thầy Thông Lạc thường khuyên dạy mọi người trong 10 tập Đường Về Xứ Phật. Bốn câu kệ đó là:

"Tâm không đầy tràn dục

Tâm không hận công phá

Đoạn tuyệt mọi thiện ác

Kẻ tỉnh, không sợ hãi."

Có nghĩa là "tâm không niệm" hay tâm "vô niệm", hay "không niệm thiện niệm ác để Phật tánh chân như hiện tiền", hay "niệm Phật nhất tâm", hay "tịnh tâm vô thức" của thiền tâm năng dưỡng sinh v.v... đều thuộc về "tâm không" cũng có nghĩa là ức chế ý thức để không cho ý thức hoạt động (Như cái chết lâm sàng sống lại rồi thấy ma quỷ, thần thánh, linh hồn người chết) lúc này dành chỗ cho nhóm tế bào "tưởng thức" trong não bộ hoạt động y như người ngủ mơ vậy.

Thế nhưng sau này chư Tổ vẫn không nghe Phật nên vẩn triển khai "tâm không" này mặc dầu phần cuối bài kệ đức Phật đã nhắc nhở: "Kẻ tỉnh, không sợ hãi" chính là nhắc người đời nên tỉnh thức chánh niệm để biết đâu ác đâu thiện để tu nghĩa là dùng "cái biết của ý thức" trong thân ngũ uẩn để tu, không dùng "tưởng uẩn" là cái biết trong giấc mơ như nhà ngoại cảm, đồng cốt, thầy bói nữa, vì cái biết này không làm sao mà tỉnh thức được mà tâm lạc vào hôn trầm, thuỳ miên, trạo cử, ngoan không do nhập vào bốn thiền vô sắc. Đức thầy Thông Lạc sau khi làm đệ tử của Hoà Thượng Thanh Từ, Ngài cũng đã chứng như Thầy mình sau khi Ngài thể hiện nhập định cho Hoà Thượng Thanh Từ trắc nghiệm ấn chứng, Hoà Thượng đề nghị Ngài cùng HT ở lại để cùng HT phát triển môn phái thiền Trúc Lâm Trung Hoa. Thế nhưng Ngài cũng như đức Phật nhận thấy bốn thiền này không có khả năng làm chủ bốn nỗi khổ sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi nên Ngài không nhận.

Ngài trong tình trạng hoang mang, dao động, bất an, chết dở, sống dở, dở khóc, dở mếu tiến thoái lưỡng nan thì may mắn cho Thầy và cho cả hành tinh này trong lúc buồn bã, Ngài thấy có cuốn sách kinh Trung Bộ của Hoà Thượng Minh Châu dịch ở trong tủ sách. Cơ duyên đã đến, phước chúng sinh còn đủ, Thầy đã áp dụng thực hành chỉ trong hơn sáu tháng chứng đạo.

Thầy là người chứng minh cho lời đức Phật dạy "Ai tu đúng bốn chân lý chỉ trong vòng bảy ngày, bảy tháng, cao lắm là bảy năm là chứng đạo". Riêng Thầy chưa đầy bảy tháng như trong cuốn “Tạo Duyên Giáo Hoá Chúng Sinh” Thầy đã tâm sự cho đệ tử cũng như những ai muốn tìm về Chánh Pháp.

Vì sao Thầy thành tựu được như vậy? Vì rằng Thầy lấy không tham để thắng tham, Thầy đã lấy không hận để thắng hận, lấy lòng từ bi trải rộng muôn phương hết thảy chúng sinh vạn vật vạn loài. Trong những thời gian theo ngoại đạo, giới luật đức Thầy đã thực hành nghiêm chỉnh cả mười năm Thầy sống độc cư, không quan hệ với ai, khi tu ở Hòn Sơn chín tháng trời, Thầy ăn rau rừng để sống. Đó chính là bí quyết thành công của đức Phật ban tặng cho Thầy.

Để chứng minh điều này đức Phật đã để lại bài kệ dạy những ai muốn tu chứng đạo thực theo là được như ý

"Sầu bi và đau khổ

Sai biệt có ở đời

Duyên thân ái chúng có

Không thân ái chúng không

Bởi vậy ai tha thiết

Muốn không sầu không than

Đừng làm thân làm ái

Với những ai ở đời

Do vậy người an lạc

Người không có sầu muộn

Là những ai ở đời

Không có người thân ái"

 

"Muốn giải thoát vượt khỏi

Những tri kiến hý luận

Phải quyết định độc cư

Chứng đắc được con đường

Nơi đây trí tuệ sinh

Không cần người nào khác

Hãy sống riêng một mình

Như tê ngưu một sừng."

Đó chính là bí quyết thành công do đức Thầy đã thực hành đúng như lời đức Phật dạy Nhẫn Nhục, Tuỳ Thuận, Bằng Lòng, Ăn, Ngủ và Sống Độc Cư.

Nhờ được Thầy cứu chúng tôi từ cõi chết trở về, chúng tôi như những đứa con ruột thịt của Thầy. Thầy đã thương chúng tôi hơn mẹ thương con. Cha mẹ chúng tôi chỉ cho chúng tôi tấm thân bất tịnh đầy tội ác, đó là công ơn sinh thành dưỡng dục được đức Phật dạy rằng "cha mẹ hiện tiền như Phật tại thế". Nhưng nếu cha mẹ không dạy bảo chúng tôi như đức Phật và đức Thầy chỉ dạy thì muôn kiếp vạn đời chúng tôi chỉ là côn trùng, thú vật không hơn không kém. Cha mẹ cho chúng tôi tấm thân đầy hôi thối, bất tịnh này, nhưng xin thưa rằng khi chúng tôi đau, cha mẹ không thể nào đau thay cho chúng tôi được. Chỉ có pháp Phật là Thần Dược mà đức Thầy đã tu chứng ban tặng cho chúng tôi để chúng tôi biết:

"Hãy tự làm hòn đảo

Tinh cần, gấp sáng suốt

Trừ cấu uế, thanh tịnh

Chớ trở lại sinh, già" (Pháp Cú 238)

"Trong hàng cấu uế ấy

Vô minh nhơ tối thượng

Đoạn nhơ ấy tỷ-kheo

Thành bậc không uế nhiễm" (Pháp Cú 243)

"Xe vua đẹp cũng già

Con người rồi sẽ già

Pháp bậc thiện không già

Như vậy bậc chí thiện

Nói lên cho bậc thiện" (Pháp Cú 151)

"Không làm các điều ác

Thành tựu các việc lành

Tự tâm ý thanh tịnh

Đó là lời Phật dạy"

Kính thưa quý vị! Tuy rằng có hơi vất vả chút để trích dẫn những lời vàng này của đức Phật còn để lại nguyên vẹn trong kinh điển chứ chúng tôi không tự phịa ra để lừa dối mọi người, để minh chứng những gì đức Thầy của chúng tôi đã làm được và chỉ dạy chúng tôi cũng làm được như Thầy, ngõ hầu cho ai ai cũng được hạnh phúc như chúng tôi chứ chẳng hề dám chê bai phỉ báng ai hết cả. Chúng tôi chỉ muốn nói lên một sự thực ích nước lợi nhà mà trong đó có bản thân quý vị, con cháu bây giờ và mãi mãi muôn đời sau nữa, mục đích đừng để Chánh Pháp đức Phật mà Thầy của chúng tôi tu chứng mất đi một lần nữa. Nếu nó mất đi loài người sẻ khổ đau vô cùng vô tận. Do vậy mà chúng tôi đã mạnh dạn nói thẳng, xin quý vị hiếu cho. Vì Thầy của chúng tôi không còn trên thế gian này nữa, chúng tôi là đệ tử được Thầy cứu sống không nói lên sự thực này trong khi phần đông đang phỉ báng lời dạy của Thầy thì ai là người nói thay Thầy để cho mọi người hiểu được bây giờ đây? Có phải không quý vị?

Ôi! Lời Phật, lời Thầy sao mà giản đơn quá vậy.

Nào Thầy có dạy chúng tôi niệm Phật nhất tâm từ một đến bảy ngày để khi chết được Phật Di Đà đón về Tây Phương Cực Lạc!

Nào Thầy có dạy chúng tôi ngồi thiền như cậu bé Ấn Độ sáu tháng không ăn uống, không niệm thiện, niệm ác để “Phật Tánh” chân như hiện tiền bao giờ đâu!

Nào Thầy có dạy chúng tôi tụng kinh, tụng chú, lạy sám hối hồng danh, cầu siêu, cầu an, giải hạn, cúng vong, tiễn linh, xem ngày giờ tốt xấu, hướng nhà cửa mộ phần, đất đai, hương khói lễ bái ngày rằm mồng một cúng bái, giỗ chạp bao giờ!

Thế mà các vị Tổ Trung Hoa một ngàn năm xâm lược nước ta bày vẽ đủ điều để hòng làm ngu muội thế hệ trẻ, để cho kinh tế quốc dân kiệt quệ do con người tin thần thánh số phận đem tiền cúng hết cho thầy chùa, thày bói để chúng dễ bề cướp nước ta một lần nữa. Khi chưa thực hành còn được an lạc, thực hành rồi bệnh tật nạn tai...

Thầy chỉ dạy chúng tôi đúng như Phật dạy trong khi Ngài nhập Niết Bàn "Các con lấy giới luật làm Thầy, tự thắp đuốc mà đi, Ta không thể nào đi thay cho các con được, ai nói gì các con cũng đừng tin, chỉ có Giới Luật và Giáo Pháp (Tứ Niệm xứ) của Như Lai mới dạy con người làm chủ bốn nỗi khổ trên đời là SINH, GIÀ, BỆNH, CHÊT". Thầy dạy hết sức dễ hiểu, ai không bị bệnh tâm thần nghe là hiểu ngay, thực hành là kết quả tức thời không mơ hồ trìu tượng viễn vông chút nào. Trắng Thầy dạy đây là Trắng, Đen Thầy dạy đây là Đen, Ác Thầy dạy đây là Ác, Thiện Thầy dạy đây là Thiện; Chánh Thầy dạy đây là Chánh; Tà Thầy dạy đây là Tà. Thầy không bao giờ dạy như trong kinh chư Tổ. Không thì nói có, có thì nói không.

Phật dạy Bốn chân lý là Khổ, Tập, Diệt, Đạo, thì Tổ khôn hơn Phật cãi lại cho rằng Vô Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Phật tu chứng suýt nữa bỏ mạng, Tổ bảo chư Phật ba đời cũng nhờ Bát Nhã Tâm Kinh là tinh hoa Phật học của Tổ mới chứng đắc Vô Thượng Đà La Tam Miệu Tam Bồ Đề. Thử hỏi rằng Phật xuất hiện trên đời này trước hay Tổ sinh ra trước? Nếu như không nhầm thì Phật ra đời sáu trăm năm rồi Tổ mới sinh. Thật đúng là "con hơn cha là nhà có phúc", mà đây “con (chỉ các Tổ) cãi lời cha là muôn vạn nhà (chúng sanh) hết phước.”

Vì có phúc quá nên mới hoá ra tội đến nỗi Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc phải khẩn khoản kêu gọi nhân loại hãy Ăn Chay, Sống Xanh, Cứu Địa Cầu ra khỏi thảm hoạ diệt chủng mỗi lúc một gần. Ai ăn thuần chay được mệnh danh là Anh Hùng Cứu Tinh. Lời dạy này đức Phật đã cảnh tỉnh nhân loại cách đây gần 26 thế kỷ, nhưng vì chư Tổ khôn hơn Phật vì năng lực thần thông tưởng vượt xa Phật đến nỗi không còn phát hiện ra đâu là thật, đâu là giả, đâu là thiện, đâu là ác nữa nên Tổ không đem Tam Quy Ngũ Giới truyền dạy đệ tử để họ thực hành là thoát được hai nơi bệnh viện, nhà tù, động đất, sóng thần, tai nạn, tệ nạn... mà họ chỉ dạy cúng vong tiển linh, cầu an, giải hạn, mê tín dị đoan, đưa con người vào trong giấc mộng nên mới ra nông nỗi.

Pháp Thầy dạy thật cụ thể rõ ràng, ai thực hành là kết quả ngay liền. Chỉ vì quý vị muốn xem Bụt mà không đi đến chùa thì biết Bụt như thế nào mà nói, mà đánh giá Ngài như thế này thế kia để mang tội đại vọng ngữ. Cũng vì quý vị không đủ tín lực nằm trong ngũ lực thuộc 37 phẩm trợ đạo nên quý vị sinh nghi kỵ, phỉ báng bậc tu chứng để cho mọi người không dám theo tu học những lời chỉ dạy của Ngài để làm chủ bốn nỗi khổ sống chết và chấm dứt luân hồi mà chúng tôi nhiều người đã làm chủ được ba, nay chỉ còn làm chủ chết như đức Phật và đức Thầy của chúng tôi nữa mà thôi. Thế cũng đã quý lắm rồi, hạnh phúc nhất trần gian này rồi có phải không thưa quý vị? Còn hơn là phải chịu bệnh tật đau đớn đến tận cùng rồi mới chết được. Như vậy thì tu hành theo Phật có ích lợi gì cho ai? Lẽ ra chúng tôi còn phải độc cư tu hành, vì còn viết bài là tâm còn phóng dật, mà tâm còn phóng dật đức Phật dạy như người chết rồi, tuy vậy chúng tôi không thể ích kỉ để nhìn nỗi khổ của đồng loại đang tu sai pháp mà không có một tiếng nói lên sự thật thì quá nhỏ nhen ích kỷ. Bởi vậy mà chúng tôi dù chưa chứng toàn phần nhưng cũng đã thành tựu từng phần như đã nói trên, đúng như lời đức Phật dạy trong kinh Tăng Chi Bộ:

"Này các thầy tỷ-kheo, dù chỉ còn da, gân và xương, dù thịt và máu trong thân bị khô héo, mong rằng sẻ có tinh tấn, nỗ lực, kiên trì để chứng đắc những gì chưa chứng đắc, nhờ sức mạnh của người, nhờ dũng mãnh của người, nhờ tinh tấn của người thì không bao lâu, này các thầy tỷ-kheo, các thiện nam tử xuất gia từ bỏ gia đình, sống không gia đình, đó là vô thượng cứu cánh phạm hạnh, ngay trong hiện tại các thầy sẻ chứng ngộ, chứng đạt và an trú vô lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát. Này các tỳ-kheo, các thầy cần phải học tập.”

Bài kinh trên đây là có thật của đức Phật dạy, quý vị có đủ lòng tin hay không? Quý vị hãy đọc và suy đi nghĩ lại cho thật kỹ xem thử đức Phật có dối lừa đệ tử Ngài thời bấy giờ hay không? Ngài có dạy "đói ăn khát uống mệt ngủ liền" hay không? Ngài có dạy "niệm Phật nhất tâm" để được về cõi Di Đà hay không? Ngài có dạy "đừng niệm thiện niệm ác để cho Phật Tánh Chân Như hiện tiền" hay không? Ngài có dạy "Bất lập văn tự giáo ngoại biệt truyền minh tâm kiến tánh thành Phật" hay không? Ngài có dạy "lục tự pháp môn" hay không? Ngài có dạy lạy "ngũ bách danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát" hay không? Ngài có dạy lạy Đấu Chiến Thắng Phật là con khỉ độc trong chuyện tiểu thuyết Ngô Thừa Ân biên soạn hay không? Xin quý vị tự trả lời xem thử bậc Thầy của nhân loại nói có đúng hay không rồi hãy phỉ báng.

Bây giờ Ngài không còn trên thế gian này nữa để mà hỏi Ngài đâu, muốn nói chuyện được với Ngài cũng thật dễ thôi, hãy tu cho hết tham, sân, si, tà kiến, bao giờ chỉ còn da, gân và xương như đức Phật dạy trên, phải chín tháng trời ăn rau để sống, phải sống một mình nơi rừng sâu núi thẳm như Thầy của chúng tôi mới hy vọng. Còn như đói ăn, khát uống mệt ngủ liền thì xin thưa:

"Người ưa ngủ ăn lớn

Lăn lóc nằm qua lại

Chẳng khác heo no bụng

Kẻ ngu nhập thai mãi" (Kinh Pháp Cú)

Tu là phải như lời dạy trong kinh Pháp Cú

"Người mặc áo đống rác

Gầy ốm lộ mạch gân

Độc cư thiền trong rừng

Ta gọi Ba La Môn."

Chứ không phải béo phì như đức Phật Di Lặc đâu. Chúng ta đã bị Tổ Sư đánh lừa mà không hay biết. Thật là cười ra nước mắt, một vị Phật bị bệnh béo phì do ái kiết sử không xả được nên quấn quýt bên trẻ con mà ai cũng tin là Phật thật, là đấng giáo chủ do to béo hơn Phật Thích Ca nên hạ bệ đức Thích Ca xuống để ngài Di Lặc lên nắm quyền hành. Thảo nào hiện nay bệnh thừa cân, béo phì ở Mỹ một năm cướp đi hai triệu sáu sinh mạng. Thảo nào trước đây người đạt kỷ lục người béo nhất thế giới 383 kg, hiện nay lên đến trên năm tạ, đến nỗi khi nhập viện phải đập tường bệnh viện cho bệnh nhân vào. Tội này thuộc về ai? Nếu không phải Phật Di Lặc. Trong khi đó, thời đức Phật có vị vua Ba Tư Nặc bị bệnh béo phì ăn chuyên nằm không dậy được đến xin bạch Phật phương pháp thực hành, Ngài dạy:

"Hãy luôn tự tỉnh giác

Khi ăn biết tiết độ

Giữ kham khổ, đạm bạc

Sẽ gầy và sống lâu."

Sau khi nhà vua nghe xong liền nói với lính hầu ghi lại và đọc vào trong bữa ăn thay pháp Như Lý Tác Ý để ám thị, nếu không tâm tham ăn không trừ được thì khó mà hết bệnh. Bây giờ quý vị đã đủ lòng tin nơi lời dạy của thầy Thông Lạc dạy rằng Phật Di Đà, Quán Âm, Di Lặc là Phật tưởng chưa? Nếu có thật thì sao Phật gì ăn một bữa mà bị bệnh béo phì như vậy?

Thật khó lắm quý vị ạ, quý vị đừng có nghe chư Tổ lừa quí vị đi vào cõi mộng do giấc mơ biến hiện để tìm về thế giới ảo tưởng như chúng tôi đã một thời bị lạc vào bát quái trận đồ chút nữa mất mạng. Nếu như chúng tôi không gặp được bậc Thầy tu chứng thương tình chỉ dạy chúng tôi thực hành giới luật ăn ngày một bữa thì hôm nay chúng tôi còn đâu trên cõi đời này nữa. Nếu như lúc đó chúng tôi không đủ can đảm và được Thầy trực tiếp chỉ dạy phương pháp ly dục tham ăn để không thực hành đúng ngày một bữa, không ăn uống phi thời dù chỉ trái cây hay chỉ có sữa không đã đủ chết rồi. Cho đến bây giờ chúng tôi thầm cảm ơn nhân quả kiếp nào đã đưa đẩy chúng tôi gặp được bậc Minh Sư vì lòng thương yêu nên kiên quyết với đệ tử như vậy để tôi thực hành đúng giới luật nên mới đẩy lùi được bệnh ung thư cổ và 34 bệnh khác, để được sống khoẻ mạnh như hôm nay. Giá như lúc đó Ngài chiều đệ tử cho ăn ba bữa thì làm sao khỏi bệnh ung thư phải không quý vị?

Thế mà thương hại thay những lời dạy ngọc vàng của Ngài chỉ thẳng, chỉ thật chỗ đúng, chỗ sai để cho mọi người bỏ đi để được hạnh phúc an vui thì mọi người chỉ đáp lại bằng lời nhục mạ phỉ báng đến tận cùng. Thật là đáng thương thay!

Hôm nay Ngài không còn trên cõi đời này nữa nhưng vì lợi ích cho mình, cho người, cho tha nhân, chúng tôi mạo muội trao đổi những sự thật như chân lý này thay lời công bố đất nước Việt Nam anh hùng đã có Phật ra đời mà không ai biết, nên bỏ thật tìm giả, thật là đau lòng!

Tuy vậy vẫn còn chưa muộn, những gì Ngài dạy còn nguyên vẹn, Tu Viện còn đó, đệ tử Ngài còn đó, Thánh địa Chơn Như luôn mở cửa đón chờ những người con như chúng tôi đã lầm đường lạc lối, kẻ trước người sau lần lượt tìm đến con đường duy nhất đúng, không con đường nào khác hơn là Bát Chánh Đạo.

Cuối cùng xin chân thành gửi đến quý độc giả cùng hành giả lời chúc sức khoẻ, lời chào trân trọng nhất. Có gì không vừa lòng xin quý vị trăm tội trăm xá, vạn tội vạn xá, đại xá từ bi cho chúng tôi. Xin cảm ơn nhiều!

Tỷ kheo Thích Nguyên Tánh. Điện thoại: 012.444.123.67

Phụ chú: (Chúng tôi đang tu tập xả tâm chưa vào độc cư rốt ráo nếu ai có bệnh ung thư theo số điện thoại trên chúng tôi sẽ trao đổi kinh nghiệm chữa trị tận gốc theo Bát Chánh Đạo của đức Phật mà Thầy chúng tôi đã giảng).