6- SỐNG ĐỘC CƯ

Nếu ai sống độc cư một hơi năm mười ngày rồi chạy ra gặp người này người kia hỏi, không hỏi nhiều, như bữa nay cơm nước cho ăn cái gì đây? Là không được. Bây giờ hỏi tới: “Không biết Thầy bây giờ có khỏe không?”, đó cũng là phóng dật. Hỏi thăm về bất cứ chuyện gì cũng là tâm phóng dật. Hỏi thăm Thầy cũng là phóng dật. Phải coi như là mình vô tình. Dù Thầy có chết, đó là việc thường, cũng không vì vậy phá hạnh độc cư. Thầy có tịch thì Thầy cũng đã thu xếp mọi việc, chuẩn bị đầy đủ, sẽ rất tự tại. Thầy sẽ nhập định để không bị vi khuẩn làm hư thối. Thân nhập định sẽ có từ trường bảo vệ không hư thối, không bị vi khuẩn phá. Nhưng để lại nhục thân làm gì. Như nhục thân của Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Tường ở chùa Đậu - Hà Nội, ngoài Bắc, người ta vẫn làm tiền được. Cho nên, Thầy chết thì đem chôn hay thiêu đốt, không tốn kém, không để lại gì cả.

Các con ai tu làm chủ sống chết được thì đừng để lại nhục thân làm gì, không khéo người ta sẽ khai thác để làm tiền, chỉ như Phật và các vị trưởng lão khác. Đừng làm động xóm làng, đừng để lại cái gì cho người sống làm tiền người sống. Khi chết rồi thì nên thiêu đốt, chôn cất, không để lại cái gì cả. Cái mà chúng ta phải làm cho được là khi tu chúng ta không để thân bị bệnh đau, không để tâm bị phiền não giận hờn ai. Đó là cái mà chúng ta phải làm cho được, phải tu hành cho được.