(15 - 05 – 2009)
LÀM CHỦ BỆNH
Pháp tu hành theo Phật giáo rất thiết thực và lợi ích, không tu tập thì thôi mà đã tu tập thì làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Sự làm chủ này rất cụ thể như trong bức của cô Liên Hạnh đã trình bày sự tu tập mà cô đã làm chủ thân bệnh của mình.
“Kính bạch Thầy, mười ngày nay con theo pháp Thầy dạy con tu tập có tiến bộ rõ ràng, tâm không bị vọng tưởng, không hôn trầm gì hết, lúc nào câu tác ý cũng ở trong đầu con, hễ con ngủ thì thôi mà vừa tỉnh dậy thì tâm con liền nhớ ngay câu tác ý: “TÂM PHẢI BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÀ VÔ SỰ”.
Mười ngày nay con nhờ pháp DẪN TÂM VÀO ĐẠO mà con nhiếp phục và làm chủ tâm con một cách rõ ràng. Vì thế, hiện giờ tâm con êm re, không còn một niệm vọng tưởng nào xen ra, xen vô như trước kia nữa, thật là pháp DẪN TÂM tuyệt vời.
Kính thưa Thầy, con trình sự tu tập như vậy và xin Thầy hoan hỷ cho con tu tập pháp DẪN TÂM VÀO ĐẠO một thời gian nữa để sự nhiếp tâm của con có căn bản vững chắc. Từ lâu con tu tập không có căn bản nên đã làm mất thời gian rất uổng. Tu mà làm chủ được tâm như thế này thì rất ham tu. Bởi vì, các pháp đều vô thường, nó luôn luôn rình rập bên con, chờ có dịp là nó lôi con vào chỗ mất mạng. Cho nên con rất sợ, vì thế con tu tập được nên con nghĩ mình phải tu tập từng bước một cho vững chắc, tuy chậm nhưng rất chắc chắn, vì mỗi hành động tu tập là mỗi hành động làm chủ tâm mình.
Con hiện giờ tu tập không giống như xưa kia ngồi xuống bắt bướm hái hoa mà cũng không cố sức chạy mà lại chạy lệch hướng thì cũng hoài công phí sức vô ích.
Kính thưa Thầy, đêm hôm qua lúc 11 giờ 30 phút con đang ngủ không biết con gì cắn tay con, giựt mình thức dậy, cánh tay đau nhói tự nhiên tâm con khởi lên câu tác ý: “TÂM PHẢI BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ”. Tâm con tác ý, tay bấm đèn pin tìm xem con gì ở đâu? Tìm không thấy con gì, nhưng tay con đau lắm và bắt đầu sưng lên ngay chỗ bị cắn. Thấy thế con liền tác ý: “Cái tay không đau, không sưng nữa nghe!”. Lời con nói như vậy nhưng Thầy ơi! Sao nó nghe theo lời con nên tay con không còn đau, nhưng sưng vẫn còn chưa hết.
Kính bạch Thầy, con cảm đội ơn đức Thầy truyền dạy pháp mầu của Phật, giúp cho chúng con làm chủ được bệnh tật và những chướng ngại gì con cũng vượt qua được. Nếu không có pháp của Thầy thì không biết đời con sẽ đi về đâu.
Kính bạch Thầy, trước đây những cơn bệnh quái ác hoành hành thân con khổ sở vô cùng và nó cứ đeo đẳng con mãi. Có lúc con muốn mượn dòng sông để kết liễu cuộc đời mình vì không biết cách nào cứu mình thoát khỏi bệnh khổ. Lúc con chưa gặp Thầy, chưa biết pháp tu tập làm chủ bệnh khổ nên con nghĩ cuộc đời này là địa ngục, hễ hở ra chuyện gì cũng đều là đau khổ.
Kính bạch Thầy, từ khi được gặp Thầy chỉ dạy pháp tu làm chủ sinh, già, bệnh, chết con như từ chỗ tăm tối được thấy ánh sáng, con như người chết đuối được cứu sống, con rất hạnh phúc, vì đã được gặp Phật ra đời không còn sợ lầm đường lạc lối nữa. Có Thầy bên cạnh âm thầm khuyên dạy, con nhanh chân bước xuống thuyền trở về bờ giác thõa nguyện ước mơ.
Kính bạch Thầy, thân con mang một bệnh tim mỗi khi nhói lên đau là con ngất xỉu bất tỉnh, một hồi lâu mới tỉnh lại. Kể từ bữa nay đã hơn một tháng mấy ngày mà cơn bệnh đau tim của con không còn tái lại nữa. Thật là pháp Phật nhiệm mầu từ khi con ôm pháp THÂN HÀNH NIỆM tu tập con đã làm chủ được bệnh, con đã điều khiến được thân tâm con. Con ôm pháp THÂN HÀNH NIỆM tu tập suốt trong 20 ngày phá sạch hôn trầm vọng tưởng và phá luôn bệnh bứu và tim mà trước kia bác sĩ chê không trị được nay nó đã hết, thật là pháp Phật kỳ diệu vô cùng.
Thân con hôm nay hết bệnh con biết nói lời gì đây để tỏ lòng thành kính tri ân đối với Thầy. Hiện giờ con chỉ cầu mong và cố gắng hơn nữa để tu tập liễu sinh thoát tử, đó là đền đáp ơn Thầy. Cuối thư con chỉ cầu chúc Thầy sống trường thọ để làm chỗ nương tựa cho chúng con.
Con Liên Hạnh
Đọc thư cô Liên Hạnh quý vị đã biết sự chứng đạo chỗ nào chưa?
Từ lâu quý vị đã từng bảo nhau: “TU KHÔNG BAO GIỜ CHỨNG ĐẠO”. Vậy chứng đạo là chứng cái gì? Đức Phật đã xác định rõ ràng: chứng đạo là làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người: SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT. Từ ngày quý vị theo Thầy tu học quý vị có chứng đạo chưa? Nếu quý vị chịu khó nhận xét thì quý vị chứng nhiều lắm.
Thứ nhất: về ĐỜI SỐNG quý vị đã làm chủ được ĂN, NGỦ, kế đó đã làm chủ được tâm mình biết buông xả vật chất, không tham tiền bạc danh lợi, không tham nhà cao cửa rộng, không tham sắc dục, không giận hờn, buồn phiền hay lo lắng, sợ hãi mọi điều gì cả v.v… Đó là làm chủ được tâm, như vậy là chứng đạo quý vị ạ!
Thứ hai: trong quý vị có những người sống ba y một bát thiểu dục tri túc như đức Phật, có người bỏ hết con cái, người thân trong gia đình vào tu viện để sống một đời cô đơn, một mình mà vẫn an vui; có người làm chủ được cơ thể già yếu đi khất thực sống không nhờ vào con cháu cơm nước, không nương tựa vào con cháu ẵm bồng vệ sinh, luôn luôn khỏe mạnh không đau nhức chỗ này, chỗ khác trên cơ thể v.v… Đó là làm chủ già, như vậy là chứng đạo quý vị ạ!
Thứ ba: trong quý vị có nhiều người tu tập theo pháp THÂN HÀNH NIỆM hay pháp DẪN TÂM VÀO ĐẠO nên đã làm chủ được bệnh, khi có bệnh chỉ cần tác ý đuổi bệnh ra khỏi cơ thể là hết bệnh như cô Liên Hạnh đã ghi vào bức thư ở trên. Đó là làm chủ bệnh, như vậy là chứng đạo quý vị ạ!
Thứ tư: rồi đây sẽ có những người sẽ làm chủ sự sống chết, muốn chết hồi nào là chết hồi nấy. Đó là làm chủ chết, như vậy là chứng đạo quý vị ạ!
Cô Hạnh Bảo cũng có gửi cho Thầy một bức thư đề ngày 18 tháng 5 năm 2009 có nói về sự làm chủ thân cô như sau: “Kính bạch Thầy, tối qua lúc 10 giờ bệnh thoái hóa khớp vai con đau lại, cơn đau nhức khủng khiếp không thể nào ngủ được. Trước kia con đã bị đau hai lần và mỗi lần đau con phải uống và chích thuốc trực tiếp làm giảm đau vào xương đần dần mới hết đau, còn bây giờ ở đây thuốc ở đâu?
Cơn đau nhức nhói buốt tận tim can, con đau lắm, nước mắt con tuôn trào, con rất sợ ngày mai phải rời khỏi tu viện, con buồn lắm nên chỉ biết gọi: Thầy ơi! Thầy cứu con với!! Con gọi Thầy rất nhiều lần trong đêm khuya thanh vắng. Bổng nhiên con bình tĩnh ngồi ngay ngắn và thử tập như sư cô Liên Hạnh xem sao. Thế là con thở đều đều và hướng tâm đến câu; “TÂM PHẢI BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC VÀ VÔ SỰ” . Khi tác ý xong con liền thở 10 hơi thở sâu chậm, rồi con nói với cơn đau: “Nè! Cơn đau ra khỏi tay ta ngay đi! Đi ra đi! Con chỉ nói ba lần rồi con thở 10 hơi thở. Cứ làm như vậy khoảng 20 phút, cơn đau dần dần bớt. Con mừng quá: “Thầy đã cứu con thật rồi, con hạnh phúc lắm. Nhất là niềm vui của con được ở lại tu viện tu tập, không phải về chữa bệnh.
Kính bạch Thầy, con viết lên đây là tỏ lòng biết ơn, Thầy đã giúp con kịp thời vượt thoát cơn đau. Con nguyện cố gắng tinh tấn tu tập và giữ gìn đúng thanh qui để không phụ ơn Thầy.
Như vậy, chỉ có sự gan dạ can đảm trước cơn bệnh khổ, ngặt nghèo ôm chặt pháp NHƯ LÝ TÁC Ý và ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ thì các con sẽ vượt qua bệnh khổ. Cho nên khi thân không bệnh thì nên cố gắng tu tập ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ, cố gắng như thế nào để nhiếp tâm trong hơi thở mà không có niệm vọng tưởng hay hôn trầm xen ra xen vào thì sự làm chủ bệnh không còn khó khăn nữa. Làm chủ được bệnh là các con đã chứng đạo, các con có biết không?
Đọc thư cô Liên Hạnh, cô Hạnh Bảo cũng như nhiều thư phật tử ở khắp mọi miền đất nước đã gửi về đều đã xác định có những người theo Thầy tu tập đã làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, như vậy họ là những người đã CHỨNG ĐẠO trọn ba phần còn một phần cuối nữa. Cớ sao có người bảo rằng không chứng đạo?
Chứng đạo của Phật giáo rất đơn giản và thiết thực lợi ích cho đời sống của con người chứ không phải như quý vị nghĩ: chứng đạo là phải có thần thông pháp thuật kêu mưa, hú gió, tàng hình, biến hóa v.v…. Điều hiểu đó là quý vị đã hiểu sai đạo Phật. Đạo Phật không phải là đạo luyện thần thông pháp thuật bùa chú v.v… ; đạo Phật chỉ là một nền đạo đức đem lại cho con người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh. Vì thế, chứng đạo của đạo Phật là làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT là đủ không còn phải tu tập pháp môn nào nữa cả.
Đọc bức tâm thư này quý vị đã hiểu rõ, xin ĐỪNG PHỦ NHẬN SỰ CHỨNG ĐẠO của đạo Phật. Đạo Phật có chứng đạo hẳn hoi chứ không phải là lời nói suông như các tôn giáo khác mà quý vị đã lầm tưởng. Hãy tinh tấn tu tập lên đi quý vị ạ! Sự chứng đạo không phải ở đâu xa mà ở ngay trong ý thức của quý vị! Như trong kinh Pháp Cú Phật đã dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” Nếu quý vị dùng ý thức dẫn tâm quý vị vào thiện pháp thì quý vị được giải thoát sống an vui hạnh phúc, còn ngược lại quý vị dùng ý thức dẫn tâm vào ác pháp thì quý vị sẽ sống trong khổ đau phiền não. Cho nên CHỨNG ĐẠO là chỗ tâm quý vị sống thiện hay ác mà thôi.
Kính ghi
Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC