(14 – 4 - 2009)
BUÔNG XUỐNG ĐI
Kính gửi: các con!
Tất cả những gì Thầy đã dạy các con tu tập, từ bắt đầu đến chứng đạo đều đã dạy xong. Người cư sĩ phải tu pháp môn nào và người tu sĩ phải tu tập pháp môn nào, đâu đó rõ ràng. Pháp môn nào dạy tu tập phá hôn trầm, thùy miên, vô ký, loạn tưởng, ngoan không; pháp môn nào dạy diệt ngã xả tâm ly dục ly ác pháp; pháp môn nào dạy tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự; pháp môn nào dạy chứng nhập Tứ Thánh Định… Thầy đã dạy rất rõ ràng, chỉ còn các con tu tập là giải thoát ngay liền. Trách nhiệm của Thầy đã dạy xong còn lại những gì là phần của các con, tu tập được hay không là do các con. Hãy tự lực tu tập không thể Thầy mãi dìu dắt các con như dìu đắt một em bé mới biết đi sao!
Các pháp là nhân quả đều vô thường, không có pháp nào là các con, là của các con, là bản ngã của các con cả. Vậy các con nên nhớ:
“Buông xuống đi! Hãy buông xuống đi!
Chứ giữ làm chi có ích gì.
Thở ra chẳng lại còn chi nữa.
Các pháp vô thường buông xuống đi!”
Nếu các con biết sắp xếp mọi việc trong gia đình, ngoài xã hội đều được an bài thì con đường tu tập chứng đạo ở tại đó, còn nếu không biết thì các con có tu tập ngàn đời cũng chẳng đi đến đâu cả, rồi tiếp tục tái sinh luân hồi mãi mãi muôn kiếp khổ đau.
Muốn tu giải thoát mà đời không muốn bỏ thì làm sao giải thoát được hỡi các con? Đầu cạo, mặc chiếc áo tu sĩ mà tâm đời không bỏ thì cạo đầu mặc áo tu sĩ làm gì,. Càng hình thức tu sĩ mà lòng dục không ly, ác pháp không lìa thì càng thêm tội lỗi, có ích lợi gì mà mặc chiếc áo tu sĩ hỡi các con? Hay các con mặc chiếc áo tu sĩ để lừa đảo người, để được người kính trọng cúng dàng tiền, thực phẩm v.v…
Thầy ẩn cư, sống để tâm thanh thản, an lạc, vô sự cho đến phút ra đi vào Niết bàn. Còn bây giờ Thầy gặp các con có ích lợi gì, cứ lập đi lập lại mãi những gì Thầy đã viết, Thầy không an, các con cũng không an. Phải không các con?
Nếu các con giữ được tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự là các con đang ở bên Thầy, gặp Thầy mãi mãi. Còn các con gặp mỗi chút ác pháp hay thiện pháp là tâm các con bị động, là các con đang ở xa Thầy vô tận.
Biết pháp tu tập giải thoát mà không cứu mình là không gan dạ, để trôi lăn trong lục đạo là hèn nhát. Phải vươn lên và bền chí vượt bao khó khăn cứu mình trong lửa đỏ sinh tử, đời chẳng có gì mà tiếc các con ạ!
Thân thương chào các con hẹn gặp các con trong tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự.
Thầy của các con.