(Ngọc Tuyền Sơn ngày 2 - 10 – 2006)
Kính gửi: Thanh Dung
Thầy đã nhận được thư con, lúc 3 giờ chiều ngày 2 tháng 11 năm 2006, do một Thầy ở chùa Ngọc Tuyền mang đến chỗ Thầy ở.
Từ khi rời xa tu viện ở nơi thâm sơn cùng cốc Thầy cảm thấy tự do hơn không còn ai quấy rầy, làm động. Thầy mong rằng sau khóa tu học này, tuy không có Thầy nhưng mọi người sẽ trưởng thành hơn, tự quý thầy, quý cô sẽ đi trên đôi chân của quý thầy, quý cô vững vàng hơn.
Thầy sẽ không bao giờ trở về tu viện nữa, nơi đó bất an lắm, còn duyên thì ở lại hết duyên thì vào Niết Bàn.
Còn ít hôm nữa Thầy được 79 tuổi rồi, tính theo Dương lịch, còn tính theo Âm lịch thì 80, đến tuổi này ra đi cũng vừa, còn tiếc gì mà ở lại. Tu sinh có ai nghe Thầy dạy đâu, Thầy ở lại để làm gì. Phải không con?
Cuộc đời đầy cay đắng và gian khổ chỉ vì danh và lợi. Thầy tin nơi con là người nhớ lâu, chắc con đã hiểu Phật pháp đã biết cách tu tập thì dù ở đâu con cũng không tu sai đường lạc lối, chỉ vì con chưa muốn tu mà thôi.
Đời người là pháp vô thường, là khổ đau cuộc sống toàn là nước mắt. Trẻ đó rồi già đó như bóng câu cửa sổ. Có phải không con?
Phải sáng suốt biết lo tu tập để cứu mình ra khỏi sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi, còn không biết thì trôi lăn trong lục đạo khổ đau vô cùng vô tận. Sự đau khổ này chỉ có tự mình cứu mình không ai giúp mình được. Nếu không biết tự cứu mình, cứ để nhân quả chi phối theo ác nghiệp thì khổ đau lại chồng thêm khổ đau. Cuộc đời khổ lắm con ạ! Thầy đến lúc ra đi vào nơi vĩnh hằng mà còn không có một một nơi ở cho yên thân thì biết đời là khổ. Có đúng như vậy phải không con?
Thầy thương các con, mong sao các con hãy tự giác ngộ ráng tu tập để những ngày còn sống trên thế gian này là những ngày thanh thản, an lạc và vô sự.
Cuộc đời này còn có gì hạnh phúc đâu, sống thì khổ đau, chết thì chỉ còn lại nắm xương tàn vùi sâu trong lòng đất lạnh.
Những ngày còn lại trên đời này, con hãy ráng tu tập để giữ gìn tâm bất động trước các ác pháp và các cảm thọ thì đó là hạnh phúc lắm rồi.
Sống một mình không ai làm động, sống nhiều người làm sao tránh khỏi động mà có động là có khổ đau, cho nên Thầy ước mong con hãy sống một mình ở nơi đâu không ai quấy rầy là hạnh phúc lắm con ạ!, Không ai cứu mình bằng chính mình. Phật đã để lại cho chúng ta rất đầy đủ các pháp để làm chủ sự sống chết vậy con hãy tu tập để cứu mình.
Hiện giờ Thầy không muốn gặp ai, vì gặp người này thì người khác sẽ so bì và rất xấu hổ với mọi người vì học trò mình không giữ gìn giới luật, tu hành tuy có kết quả nhưng chưa hoàn chỉnh, chỉ tu danh, tu lợi thật là đau buồn.
Một cuộc đời tu hành của Thầy chỉ mong tìm một người đệ tử biết giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh nhưng chẳng có ai, thôi thì nhập diệt cho rồi ở lại đây làm gì nữa. Phải không con?
Nếu tu viện yên ổn được thì các con nên ở đó, sống độc cư tu tập xả tâm, đừng chơi với ai, vì chơi với ai cũng làm một chướng duyên cho mình không điều này, thì điều khác, còn nếu Tu Viện không yên thì các con là những người có trí sáng suốt sẽ vượt lên để tâm yên tỉnh tu hành.
Thầy cầu mong cho các con được bình an là Thầy mừng. Nhất là con là người thông minh có tài, có trí Thầy tin con sẽ làm sáng tỏ một góc trời không thua gì thầy Chân Quang.
Thầy đã già rồi chỉ còn vào Niết Bàn mà thôi, còn làm được những gì. Tu Viện Chơn Như Thầy đã bỏ đi rồi mong rằng nơi đây sau này cũng chỉ là một di tích lịch sử của một đời người hết sức ra công dựng lại nền đạo đức nhân bản – nhân quả của Phật giáo mang đến cho loài người một sự sống bình an.
Thầy không về ở nơi đó nữa đâu con ạ! Vì thương các con mà Thầy mở lớp dạy bảy tháng tu tập chứng đạt chân lí, nhưng các con không nghe lời Thầy ai cũng phá giới, nên Thầy đành phải rời khỏi Tu Viện trước ngày mãn khoá, vì ở lại quá xấu hổ với công lao của đàn na thí chủ. Mỗi giọt mồ hôi nước mắt của phật tử đã cúng dường để các con rảnh rang tu hành, thế mà các con tu hành không trọn vẹn thì Thầy biết nói làm sao với Phật tử đây!
Bây giờ ở một nơi khi đói không cơm thì dùng lá cây rừng, còn có cơm người cúng dường thì ăn, còn không cơm, không lá cây rừng thì ngồi thiền mà chơi hay nhập Niết Bàn khỏe hơn.
Nếu còn duyên chú Chơn Tâm xin phép được ở Phước Hải và Cô Liên Châu xin phép được ở Long Thành thì Thầy sẽ về nơi đó xây dựng Ni Bộ và lập Tăng Đoàn, chừng đó Thầy sẽ gọi các con về tu tập, nhưng các con phải hứa giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, còn không giữ gìn giới luật thì xây dựng để làm gì.
Thăm và chúc con vui mạnh, nhớ xả tâm cho thật tốt.
Thầy của con