MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI

MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI

MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI

Trưởng lão Thích Thông Lạc

Người nghe: Phật tử

1- CÁCH TU ĐỊNH VÔ LẬU GIÚP TÂM KHÔNG CÒN ĐAU KHỔ

(00:00) Hiểu biết một cái đối tượng để làm cho mình không còn đau khổ nữa thì cái đó gọi là Định Vô Lậu - cái phương pháp tu tập làm cho tâm chúng ta không còn đau khổ được gọi là Định Vô Lậu.

Vì vậy cho nên bây giờ các con muốn tu Định Vô Lậu thì các con đưa ra một cái niệm, đưa ra một đề tài để mà tư duy suy nghĩ nó để mình thấy rõ ràng trên nhân quả thiện ác, thì mới chuyển hóa được cái tâm của chúng ta không còn đau khổ nữa. Lúc bấy giờ chúng ta thấy rằng chúng ta đang tu Định Vô Lậu.

Cũng như bây giờ các con ngồi, như ở trong cái giới mà ý hành niệm, khi trong đầu các con khởi ra một cái niệm, các con đem cái niệm đó đặt ra rồi mình ngồi mình tư duy cái niệm này nó thuộc về cái gì? Nó thuộc về triền cái, kiết sử hay hoặc là cái niệm này nó thuộc về nhân quả? Các con đặt nó ra rồi tư duy, ngồi suy nghĩ trên cái niệm đó. Khi đó mình suy nghĩ thông suốt được cái niệm đó tức là các con sẽ xả cái niệm đó, nó không có làm cho các con bị chướng ngại, đau khổ.

Thì cái sự tu tập của đạo Phật, càng ngày trí tuệ của các con được triển khai, trí tuệ đó là cái tri kiến của sự hiểu biết của các con bây giờ, nó làm cho tri kiến đó nó rộng mở, làm cho tri kiến đó nó hiểu sâu sắc về nhân quả, nó giúp cho các con lúc nào cũng an ổn, thanh thản, an lạc và vô sự. Các con hiểu chưa?

Cho nên vì vậy mà mình càng học thì đầu óc của mình nó thông minh và sáng suốt, nó nhận định một cách rất cụ thể, rõ ràng, nó làm cho thân tâm của chúng ta an ổn. Trong một cuộc sống không còn một ác pháp nào tác động làm chúng ta đau khổ được, vì nó đến nó đụng với chúng ta thì nó đụng với tri kiến giải thoát của chúng ta, nó đụng với sự hiểu biết của chúng ta, làm chúng ta không còn đau khổ nữa. Nó tác động vô thì chúng ta hiểu biết, hiểu biết thì chúng ta hóa giải làm cho nó rơi rụng ra ngoài mà không còn làm cho tâm chúng ta dính mắc. Thì các con nhớ đó là Định Vô Lậu.

Thường xuyên phải tư duy suy nghĩ. Mọi sự kiện xảy ra trong đời sống của các con, trong tâm hồn của các con thì các con hãy đặt cái niệm đó thành một cái pháp Định Vô Lậu mà quán xét xả tâm. Đừng có để tâm mình bị một tác động nào buồn phiền từ một phút đến một giờ, không được để kéo dài đến một giờ, một phút hai phút là phải xả thật sạch, đừng có để trong tâm của mình sự đau khổ. Dù sự kiện đó bằng trời đi nữa, các con cũng phải xả xuống hết. Nhớ kỹ! Thì đó là các con đã tự thắp đuốc lên mà cứu mình. Thắp đuốc lên mà đi các con!

(02:16) Tự ôm pháp của Phật - ôm pháp Định Vô Lậu này làm chỗ nương tựa vững chắc để chúng ta vượt bao nhiêu sự khổ đau của kiếp làm người, không phải ít đâu. Cho nên mấy con biết pháp của Phật thật là tuyệt vời, chỉ có chúng ta hiểu biết, tin cậy, tin tưởng thì chúng ta ôm chặt nó để mà vượt qua những sự đau khổ của kiếp làm người. Nhớ kỹ!

Hôm nay mấy con có đủ duyên để gặp Thầy, Thầy dạy cho mấy con những điều kiện cần thiết để giúp cho đời sống các con được giải thoát.

2- PHƯƠNG PHÁP RÈN LUYỆN NGHỊ LỰC VÀ TRÍ THÔNG MINH CHO NGƯỜI TRẺ

(02:48) Còn mấy cháu còn trẻ, còn nhỏ, còn đi học thì mấy cháu nên tập như thế này để đầu óc của mấy cháu sẽ thông minh, học mau thuộc, thì có sự yên tịnh của tâm. Ví dụ như bây giờ: “Đưa tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra; đưa tay vào, tôi biết tôi đưa tay vào”; các con cứ tập như thế này để biết cái hành động đưa ra, đưa vào. Đừng nhắc gì hết, chú ý cái hành động đưa ra đưa vào. Cứ khoảng mười hành động như vậy mấy cháu sẽ nhắc: “Tôi đưa tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra” rồi mấy cháu đưa ra, “Tôi đưa tay vô, tôi biết tôi đưa tay vô” rồi mình cứ tập trung như thế này, tâm mình đưa như thế này làm cái tâm nó an tịnh.

Khi mà tâm định tĩnh, an ổn rồi thì nó có một sự thông minh ở trong đó, cho nên chúng ta sẽ học dễ dàng nhớ, học nhiều hơn.

Cũng như một người còn trẻ tuổi, một đứa bé còn trẻ tuổi tại sao nó học thuộc mà người lớn tuổi lại học không thuộc? Vì người lớn tuổi đầu óc có nhiều chuyện trong đó lắm, cho nên nó không có thể nhớ được. Còn đứa bé nó mới lớn lên, nó học nó nhớ được tại vì đầu óc nó không có nhiều chuyện ở trong đó. Mà một người tu là người ta làm cho đầu óc người ta không có nhiều chuyện, nghĩa là nó lặng lẽ, nó yên lặng, cho nên vì vậy mà nó thông minh, nhớ dai, nhớ được nhiều là vì cái sự yên tịnh của nó.

Mấy cháu còn trẻ tuổi, còn đi học thì nên tập như thế. Hoặc là mấy cháu đi mấy cháu lưu ý từng bước đi của mấy cháu. Mấy cháu cứ bước một bước nào thì biết chắc bước đấy, cứ như vậy tập từ mười bước đến hai mươi bước cho đến một trăm bước, một ngàn bước. Cái thời gian mà tâm nó định tĩnh trên bước đi nó kéo dài chừng nào thì mấy cháu sẽ thông minh chừng nấy. Nghĩa là một giờ thì mấy cháu sẽ thông minh trong một giờ, mà hai giờ nó sẽ thông minh trong hai giờ, mà mười giờ nó sẽ thông minh trong mười giờ. Các cháu biết các cháu ba mươi phút thì các cháu không được thông minh lắm, không bằng một cháu an trú được trong tâm bước đi mười giờ, các cháu không bằng cái cháu mà mười giờ đi mà chỉ biết duy nhất có bước đi, nó sẽ thông minh hơn một cháu trong ba mươi phút hay một giờ.

(04:39) Nếu cháu nào cũng bước đi từ mười giờ đến hai mươi giờ, hai mươi bốn giờ một ngày thì mấy cháu đó thông minh vô cùng, học một mà biết mười, rất là sáng suốt, rất là thông minh. Mấy cháu làm thử đi rồi mấy cháu sẽ thấy sự thông minh. Một cái người tu người ta thông minh đến độ vũ trụ như thế nào, người ta muốn biết người ta đều biết được. Thì cái đó là cái sự thông minh chứ? Mấy con thấy đấy!

Nếu mà không có sự tỉnh thức cao, không có sự yên lặng sâu như vậy thì làm sao người ta thấy được vũ trụ? Làm sao người ta hiểu được vũ trụ mênh mông như thế này? Cho nên mấy cháu thấy nó là sự thông minh ghê gớm, không phải là cái sự thường. Vì vậy mà hãy cố gắng tập, tập để cho mình trở thành một người thông minh, một đứa bé thông minh.

Một con người rất thông minh, không có một cái gì che giấu được nó. Ví dụ bây giờ người ta nói hoặc thấy hành động người khác làm như vậy người ta biết được tâm ý của người đó liền. Đó thì các con thấy, Phật pháp rất là vi diệu. Nhưng nó có những bài bản để mà chúng ta thực hiện được, đem lại cho đời sống chúng ta trở thành những người thông minh, nếu không chúng ta sẽ trở thành ngu dốt, tối tăm, u mê, không sáng suốt.

Cho nên mấy con vừa tập để an ổn được, giải thoát được thân tâm của mình, vừa tập để cho mình trở thành những con người thông minh. Muốn đạt được sức tỉnh thức cao như vậy thì mấy cháu còn trẻ tuổi phải tập như thế này: Mấy cháu sẽ đi hai mươi bước, đi mỗi bước đi mình sẽ biết mình bước đi từng bước đi; đếm đúng hai mươi bước, đừng quên, đừng hai mươi mốt, hai mươi hai; đúng hai mươi bước thì ngồi xếp chân lại. Nếu ngồi kiết già được thì mấy cháu ngồi kiết già, ngồi kiết già không được thì ngồi bán già, ngồi xếp bằng lại, lưng thẳng lên rồi bắt đầu tiếp tục hít thở năm hơi thở. Đúng năm hơi thở, chứ đừng sáu hơi thở, đừng bảy hơi thở, đừng mười hơi thở; mà chỉ đúng năm hơi thở thôi. Khi đúng năm hơi thở thì đứng dậy bước đi hai mươi bước, hai mươi bước rồi ngồi lại. Mấy cháu tu tập ba mươi phút rồi tăng lên một giờ, một giờ được thì tăng lên hai giờ, hai giờ được ba giờ …​, càng tu chừng nào càng tốt chừng nấy, thời gian dài chừng nào tốt chừng nấy.

(07:02) Nhưng sức của mấy cháu chưa đủ nó sẽ có sự mệt nhọc thì mấy cháu lui lại tập luyện, tập luyện dần rồi tăng lên đến hai, ba, bốn tiếng đồng hồ. Mấy cháu đi suốt thời gian mà ba, bốn tiếng đồng hồ, vừa hai mươi bước vừa ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Kéo dài thời gian tu tập như vậy thì mấy cháu vừa rèn luyện được nghị lực của mình, mà vừa rèn luyện sức tỉnh thức của mình. Nó rất lợi ích cho mấy cháu, nó vừa rèn luyện sự kiên trì, bền bỉ, đầy đủ những sự nghị lực dũng mãnh. Sau này gặp những khó khăn thì mấy cháu sẽ vượt qua tất cả được những khó khăn đó.

Cho nên mấy cháu nhớ tập cái pháp: năm hơi thở đi kinh hành hai mươi bước. Không cần phải vào cái gì hết, rèn luyện cho mình có đủ nghị lực, có sức bền chí. Nếu mà không bền chí, mấy cháu đi chừng năm mười phút là mấy cháu sẽ không tu tập nổi.

Còn mấy cháu bền chí và nghị lực thì mấy cháu tập từ một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ mấy cháu làm được. Nghĩa là đứa nào mà làm được mà suốt ba tiếng đồng hồ mà cứ hai mươi bước rồi ngồi xuống thở năm hơi thở thì mấy cháu đến đây gặp Thầy, Thầy sẽ dạy tiếp tục. Đây là một pháp đầu tiên để rèn luyện nghị lực.

Ai cũng nói tôi có nghị lực nhưng mà gặp khó khăn là mọi người, mấy con, quý Phật tử đều là buông bỏ hết; nghĩa là gặp khó khăn là chúng ta buông bỏ hết. Nếu không rèn luyện pháp này thì chúng ta không đủ nghị lực mà để chiến đấu với sự lười biếng, sự đau khổ ở trong thân của chúng ta. Chúng ta không đủ nghị lực chiến thắng.

Cho nên khi rèn luyện pháp này rồi thì trước cái đau khổ, khó khăn gì mấy con sẽ vượt qua được một cách rất dễ dàng, vì mấy con đã thấy rằng cái pháp rất là độc đáo. Vì hai mươi bước mà ngồi xuống có năm hơi thở làm cho chúng ta không được nghỉ ngơi chỗ nào hết, nếu một người không siêng năng thì không làm được, người có siêng năng thì mới làm được. Và làm được thì người này mới có nghị lực, mới có ý chí, mới có sự bền chí gan dạ. Còn nếu không làm được thì đi trên con đường của đạo Phật không thể nào mà tu tập nổi. Nhớ chưa mấy cháu còn trẻ tuổi?

(09:10) Còn người già thì không được. Người già tu như vậy không nổi đâu, sức mấy con yếu lắm rồi. Mấy con đứng lên ngồi xuống như vậy, cơ thể của mấy con sẽ bị mệt nhọc. Tốt hơn mấy con ngồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự của mình mà thôi; rồi dùng cánh tay của mình tu tập, dùng hơi thở của mình tu tập, để đẩy lui các chướng ngại pháp, ác pháp tác động vào thân tâm của mấy con.

Còn người trẻ thì rèn luyện nghị lực, rèn luyện ý chí của mình, sự dũng cảm, sự mạnh mẽ để chúng ta còn gặp những khó khăn trên đường đời rất nhiều thì chúng ta vượt qua, chúng ta làm tốt lại cho đời cho đạo, chứ không phải chỉ có cá nhân của chúng ta không đâu. Cho nên các cháu cần phải tu tập, còn tuổi trẻ phải luyện tập pháp này, không được bỏ pháp này. Nhớ chưa? Mấy cháu trẻ tuổi phải tập luyện.

Còn những người già thì sẽ không được tập luyện mà hãy tập những pháp mà Thầy đã dạy từ cánh tay, từ hơi thở, từ tâm thanh thản, an lạc, vô sự để giữ gìn. Nhất là người lớn tuổi thì luôn luôn lúc nào cũng phải nhớ ôm pháp thanh thản, an lạc, vô sự. Thầy nhắc lại, nhớ kỹ, đừng có buông pháp này. Pháp này như cái phao của mấy con. Nó cứu mấy con thoát ra những đau khổ của kiếp người đó.

Còn trẻ tuổi thì Thầy dạy cho mấy cháu rèn luyện nghị lực trở thành con người có đầy đủ ý chí dũng mãnh, không đầu hàng trước những khó khăn. Đó là tuổi trẻ của mấy cháu để sau này mấy cháu trở thành những con người có khả năng giúp đời giúp đạo, làm cho tất cả những sự kiện cần thiết cho đời tốt đẹp hơn, đẹp đẽ hơn, không còn có sự mà đen tối như ngày hôm nay.

Các cháu cố gắng tuổi trẻ phải nhớ như vậy, dù trai cũng vậy, dù gái cũng vậy. Các cháu nhớ rằng mình là người Việt Nam chúng ta có Quang Trung, Trần Hưng Đạo thì cũng có Trưng Vương, Triệu Ẩu là những bậc anh hùng, anh thư của đất nước chúng ta. Chúng ta là con cháu của những người đó thì chúng ta làm sao cho xứng đáng, chứ không thể nào mà chúng ta lại hèn nhát.

(11:19) Mà muốn mình đừng hèn nhát thì phải tu tập pháp này để rèn luyện nghị lực của mình thì mình không hèn nhát, các cháu hiểu chưa? Phải cố gắng mấy cháu. Có Thầy thì Thầy sẽ rèn luyện mấy cháu, dạy mấy cháu thì mấy cháu trở thành những đứa con đứa cháu của Thầy, hoàn toàn là người có đầy đủ gan dạ, đầy đủ nghị lực, không thua ai hết, để mình xứng đáng là người dân Việt Nam. Nhớ chưa? Nhớ rồi nghe không? Tất cả mấy cháu còn tuổi trẻ phải nhớ lời Thầy dạy, về tập pháp này đi, rồi có gì thì trình lại Thầy, để rồi Thầy chỉnh lại cái pháp.

Thí dụ như mấy cháu đi ba mươi phút mà thấy có sự mỏi chân, có những gì xảy ra ở trong ba mươi phút đó mà tâm mấy cháu chưa an ổn được trên bước đi và khi hít thở năm hơi thở thì mấy cháu trình lại Thầy, Thầy sẽ giúp mấy cháu vượt qua và tâm lúc nào cũng định tĩnh trên thân hành của mấy cháu. Và như vậy giúp cho mấy cháu có sự tỉnh thức cao, làm cho thông minh. Mấy cháu nhớ. Cho nên trình lại từng chút từng chút để Thầy biết Thầy giúp cho mấy cháu tu tập.

Còn mấy cháu tu rồi mấy cháu không nói gì hết thì mấy cháu làm sao biết đâu mà sửa? Phải không? Nên phải thưa hỏi: bữa nay con tu con thấy như vậy, trạng thái nó xảy ra như vậy, con tu như vậy bây giờ sao mà vọng niệm nhiều quá, con tu như vậy sao mà nó mỏi chân quá, con tu như vậy mà cái trạng thái con bây giờ nó lười biếng quá …​ thì cứ trình lại cho Thầy, Thầy sẽ có cách giúp mấy cháu vượt qua và chiến đấu tận cùng, ôm chặt pháp mà đem đến cho mấy cháu có một trạng thái an lạc, vô sự, làm cho mấy cháu thích thú tu trên pháp này. Chứ không khéo mấy cháu sẽ nhàm chán và buông bỏ mà không còn muốn tu nữa thì rất uổng. Nhớ chưa?

Tập thì phải thưa hỏi, có thì giờ phải tập luyện rồi thưa hỏi. Những cái này là điều kiện chúng ta tập luyện chứ đâu phải từ trên trời rơi xuống, tự chúng ta biết được? Do sự tập luyện, tu tập mà chúng ta có được những nghị lực, nội lực. Chứ còn nếu mà không tập luyện thì mấy cháu không bao giờ có nội lực, có nghị lực được. Cho nên chúng ta phải nỗ lực tu tập, nỗ lực rèn luyện mình. Mấy cháu nhớ kĩ chưa?

(13:22) Còn các cụ, các bác lớn tuổi rồi thì nhớ ôm chặt pháp thanh thản, an lạc, vô sự, luôn luôn thấy đời bằng nhân quả, đừng thấy nó đúng sai phải trái; đừng thấy tôi đúng mà sao người kia sai, đừng thấy điều đó, mà hãy thấy nhân quả. Thấy nhân quả tức là thấy khổ và thấy không khổ mà thôi. Không khổ là thiện pháp, thấy khổ là ác pháp, đó là những lời Thầy nhắc nhở cho mấy con.

3- TỰ LẬP THỜI KHÓA TU TẬP CHO RIÊNG MÌNH

(13:43) Bây giờ mấy con đã hiểu biết cách thức tu tập nhiếp tâm và an trú tâm, đồng thời biết cách thức xả tâm và biết cách thức rèn luyện nghị lực của mình, thì bây giờ mấy cháu phân chia ra, tùy theo mỗi người thành lập cho mình một cái thời khóa, thời gian quy định theo khả năng của mình, mỗi người đều lập thời khóa theo mình chứ không được người này làm chung chung với nhau.

Như Thầy đã viết ở trong sách, lập thời khóa đó là cái thời khóa chung chung, còn đây, mấy con phải lập thời khóa theo của mình. Bởi vì có người ban ngày giờ này bị bận thì không thể tu thời khóa chung được. Mà người này, giờ này bận thì mình bỏ cái giờ bận này ra, giờ kia sẽ rảnh thì biết hơn ai hết, mình lập thành cái thời khóa, giờ nào mà rảnh thì các con cứ dựa vào đó mà các con lập thành thời khóa rồi ôm thời khóa đó mà tu tập. Bởi vì cuộc đời nó nhiều việc lắm, cuộc sống nó còn đòi hỏi ở mấy con rất nhiều việc, vì vậy mà các con phải tùy theo cái thời gian nào mà rảnh rỗi thì các con lập thành thời khóa cho nó hợp với cuộc sống của mình, lấy đó mình làm thời khóa tu, giờ nào, ngày nào, phút nào nếu rảnh thì mình vẫn có nơi, có thời gian tu tập. Đừng có bỏ phí, dù một phút mấy con cũng nhớ tu tập.

Bây giờ, mình vừa làm rồi bắt đầu ngồi nghỉ, mà ngồi nghỉ trong vòng một phút thôi thì mình vẫn tác ý được một câu “tâm thanh thản, an lạc, vô sự” hay là “tâm như đất, ly tham, sân, si hết đi!”. Phải không? Các con thấy, mình vẫn tu được. Dù các con nhắc một lời nói, vẫn là các con tập tu cái tâm của mình rồi, tự huấn luyện cái tâm của mình rồi, đã làm cho tâm mình được an ổn rồi. Vì vậy cho nên các con đừng phí, dù một phút rảnh rang là tác ý ngay liền. Tác ý rồi các con sẽ tiếp tục làm công việc khác.

(15:54) Nhưng khi mà làm công việc khác đó mà nhớ thì các con lại tác ý một lần nữa: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự, tất cả các pháp đều vô thường”. Các con nhớ, những lời nói tuy đơn giản mà nó thâm sâu, càng nhắc nó càng thâm sâu vào tận ở trong tâm của mấy con, làm cho mấy con thấm nhuần được lý đạo, làm cho các con được giải thoát hoàn toàn. Các con hiểu chưa? Cố gắng nhắc là nó sẽ đi sâu vào tận tâm hồn của mình, nó không còn cạn cợt bên ngoài, chỉ có chúng ta nhắc nó mới đi sâu được, còn chúng ta không có nhắc thì không đi sâu được. Các con hiểu chưa?

Cho nên cứ hằng ngày, rảnh lúc nào, việc yên ổn được lúc nào thì các con khoanh chân lại ngồi lại, các con nhắc, người già thì nhắc “thanh thản, an lạc, vô sự”, người trẻ thì “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi năm hơi thở rồi nhắc một lần. Hay hoặc là nếu mà tâm mình an trú được trong hơi thở thì cứ để nó an trú trong hơi thở. Thở ra thở vô, suốt thời gian mình rảnh rang thì thời gian đó (năm phút, ba phút, mười phút …​) mấy con đều có thể tu được. Nhưng ngày nào các con cũng tu thì một năm góp lại số thời gian mà các con tu nó rất nhiều, chứ đừng bỏ phí, mình ngồi chơi rất uổng. Phí thời gian qua là phí đời mình rồi mấy con.

4- THỜI GIAN RẤT QUÝ BÁU

(17:08) “Tấc bóng thời gian một tấc vàng

Tấc vàng tìm được không gì khó

Tấc bóng thời gian khó hỏi ai”

Khi mà thời gian nó qua rồi, tuổi đời mấy con lôi trở lại không được đâu. Cho nên rất tiếc cái thời gian. Dù mấy con còn trẻ tuổi mấy con cũng đừng có phí thời gian của đời của các con, cho nên mỗi giây mỗi phút các con phải cố gắng mà tập luyện, đừng bỏ phí. Bởi vì đời sống của chúng ta ngắn ngủi lắm, không có dài đâu. Coi vậy chứ chúng ta nghĩ bây giờ mình sống nhưng ngày mai mình chết mình có biết được đâu? Rất ngắn mấy con! Cho nên thời gian là quý báu nhất.

Vì vậy đức Phật đã có bài kệ nhắc đến thời gian như Thầy đã nhắc cho mấy con nghe:

“Tấc bóng thời gian một tấc vàng - Nó là tấc vàng

Tấc vàng tìm được không gì khó

Tấc bóng thời gian khó hỏi ai”

Khi nó đi qua rồi mấy con lôi lại không kịp.

Như bây giờ các cụ, các bác lớn tuổi rồi muốn mình trẻ lại có trẻ được không? Nó qua rồi không làm sao lấy lại được. Muốn sống thêm nó cũng không cho phép mình sống thêm đâu.

Còn tuổi trẻ đó, chúng ta dễ vui, để cho cái tuổi, cái thời gian đi qua rồi bắt đầu lớn như các cụ thì ôi thôi bây giờ làm sao được nữa. Cho nên chúng ta phải nỗ lực, nỗ lực tận cùng để rồi chúng ta muốn sống hồi nào sống, muốn chết hồi nào chết.

Giả dụ như cái sức của Thầy, bây giờ kéo dài một triệu năm Thầy vẫn sống được, Thầy bảo đảm với mấy con mà, bởi vì cái sức làm chủ được mà. Thầy sống như không gian, như vũ trụ, phải không? Thầy muốn mà, bởi vì Thầy muốn là nó phải nghe, nó không dám cãi, còn bây giờ mấy con muốn được không? Ít bữa đi ra đồng mả nằm chứ ở đó mà muốn! Có đúng không? Mình thấy ông bà cha mẹ mình có người nào muốn được không? Bây giờ nằm láng ở ngoài đó hết. Có đúng không?

Còn Thầy bây giờ muốn bao nhiêu được không? Được, bởi vì Thầy có cái lệnh rồi, bởi vì Tứ Như Ý Túc, Dục Như Ý Túc, Thầy muốn sao nó làm vậy, nó không cản được, có phải không? Nhưng mà sống chi cho cực mấy con?

(18:59) Các con thấy, ăn ngày một bữa, mà sống để làm gì? Người ta ăn ba bữa, người ta sống người ta tham ăn, còn mình có tham nữa đâu mà sống? Cho nên vì lợi ích mà sống chứ không phải vì tham sống đâu.

Biết thân này là vô thường, thân này là bất tịnh, có gì đâu mà quý nó đâu mà mình sống? Cho nên những vị tu tiên để mà sống trường sinh bất tử đều sai, họ không thấy cái thân bất tịnh của họ, họ rèn luyện cho nó trở thành kim cương đi, để cho nó sống đi. Có quý báu gì đâu? Tất cả các pháp đều vô thường, cho nên nói tu tiên mà để giữ gìn, để sống trường sinh thì không có mấy con, đó là ảo tưởng. Phải không?

Cho nên Thầy có khả năng làm cho nó sống cả triệu năm được. Nhưng sống làm gì? Sống chẳng ích lợi cho ai thì sống làm gì? Thà là Thầy sống một phút mà làm ích lợi, đem lại nền đạo đức cho loài người thì cái phút đó nó quý báu.

Mà khi đã làm xong thì ra đi chứ không ai muốn ở trên thế gian này, ăn những đồ bất tịnh này, nhét tối ngày mất công nhai, mất công nuốt, có lợi ích gì đâu?! Các con thấy không?

Nhưng mà không ăn mấy con sống được không? Không sống được, cho nên phải ăn. Mà ăn thì mất công, có ngon lành gì đâu? Phải không? Các con thấy không?

Đối với người tu, người ta rất là nhàm chán. Nhưng mà vì các con còn quá khổ, không thể nào làm ngơ mà bỏ đi được. Nhưng tội, mấy con không đủ duyên với chánh pháp thì mấy con không ôm chặt rồi mấy con bị trôi lăn ở trong vòng sanh tử.

Cho nên hôm nay được về đây nghe Thầy, mấy con cố gắng được một cái tổ hợp, như được một nhóm như mấy con như vậy, cùng nhau sách tấn mà nỗ lực hàng ngày ôm chặt pháp mà tu thì rất là quý. Đó cũng là cái duyên vui cho quê hương của mấy con biết được chánh pháp. Vì vậy mà âm thầm lặng lẽ nỗ lực tu hành. Cố gắng, cố gắng lên mấy con!

Rồi bắt đầu bây giờ mấy con đã thấy được những điều kiện mà Thầy dạy dễ dàng tu quá. Đâu có gì đâu mấy con: cánh tay, bàn chân, lối đi, hơi thở, đưa vào pháp là tu hết, không thêm một cái gì hết. Chỉ ráng mà thôi. Cố gắng! Đó mấy con thấy chưa?

(21:16) Còn gì nữa không? Có gì hỏi thêm Thầy không? Chỉ bây giờ còn tu nữa thôi. Phụ ơn Thầy là không tu, mà tu là không phụ ơn Thầy, mà đạt được giải thoát là mừng tuổi thọ Thầy. Phải không? Bởi vì Thầy thọ tới một ngàn năm, mấy con chắc không đủ cái sức mừng tuổi thọ Thầy rồi. Bởi vì mấy con ít bữa mấy con chết mất rồi còn đâu mà mừng nữa?

5- MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI

(21:42) Phật tử: Bạch Thầy cho con hỏi trong kinh có viết mẹ đức Phật mất sau khi sinh đức Phật. Đức Phật dạy ba mươi ba cõi Trời rồi độ cho mẹ trên cõi Trời. Thầy giải thích giúp con ạ?

(22:09) Trưởng lão: Vì trong kinh có nói như thế này, khi mà đức Phật sinh ra bảy ngày thì bà mẹ mất đi. Do nhờ sinh đức Phật, nhờ công đức mà đức Phật tu được giải thoát thì trong kinh có nói rằng bà mẹ của đức Phật được sinh lên cõi Trời Đâu Suất.

Do đó sau khi đức Phật chứng đạo rồi thì cái câu chuyện huyền thoại là đức Phật nhập vào cõi Trời Đâu Suất - tức là trở vào cõi Trời Đâu Suất mà độ mẹ mình tu hành để thành chánh quả. Câu chuyện thì như vậy nhưng câu chuyện thật là huyền thoại.

Ở đây thật ra có một loại Định để mà vào trong thế giới tưởng. Thế giới tưởng đó không phải ở ngoài không gian này nó có cõi nào đó, không phải, mà thế giới tưởng đó do cái tưởng uẩn của con người. Ở trong thân chúng ta có năm uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức, thì cái tưởng uẩn này nó là cái thế giới mà đức Phật đã vào đó.

Bây giờ ví dụ như chúng ta tu tập, chúng ta làm muội lược tham, sân, si chúng ta đi. Muội lược tức là nó làm giảm đi. Thay vì người ta chửi mình thì mình còn tức nhưng mà mình không chửi lại họ tức là muội rồi, phải không?

Cái thân của mình đau mà mình đẩy lui được nó, mình tác ý đẩy lui được nó, nó sẽ không còn tác động. Nhưng mà trong khoảng thời gian nó làm chúng ta đau ít ra cũng nửa tiếng, một tiếng đồng hồ chúng ta mới đẩy lui nó được, thì cái sự đau đó nó muội lược rồi.

Còn người mà tu xong rồi, người ta có đủ đạo lực, người ta bảo: “Thọ là vô thường, cái đầu đau này không có đau nữa” thì ngay đó nó hết đau liền, tức là nó có cái đạo lực nó làm cho cái đầu không đau liền. Còn chúng ta còn phải chịu đau một thời gian một tiếng hai tiếng rồi mới hết đau, cái đau đó nó hết gọi là muội lược, tức là giảm đi, nhưng mà nó còn kéo dài thời gian rồi nó mới hết đau; do đó mới gọi là muội lược.

Khi một người muội lược như vậy thì nó không tương ưng với người khác, nó không giống. Thí dụ như Thầy tham, sân, si mười mà bây giờ Thầy còn có năm, thì trong khi mọi người xung quanh Thầy ai cũng mười hết mà Thầy có năm thì Thầy không tái sanh được làm con của người đó. Cho nên khi mà Thầy chết mất cái thân rồi thì từ trường thiện của Thầy (tức là hàng ngày Thầy làm hành động thiện mà nó muội lược đó) nó phóng ra không gian này nó nằm. Nó không thành con người nào hết, nó không thành cái thế giới được, bởi vì thế giới nó phải hợp duyên nó mới thành, mà không đủ duyên nên nó mới không thành mà nó thành cái từ trường. Bây giờ chỉ có cái loại định để mà vào từ trường đó thì cái định đó là Nhị Thiền.

(24:35) Cũng như bây giờ các con ngủ chiêm bao thì mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của các con không nghe nữa. Cái thế giới hữu hình này, thế giới mà chúng ta đang sống thì chúng ta không còn biết nữa. Thì lúc bấy giờ chúng ta nằm chiêm bao mà ông bà, cha mẹ chết rồi thì chúng ta cũng gặp nói chuyện được hết. Mình tưởng là linh hồn của ông bà mình về nhưng không phải, từ cái tâm tưởng chúng ta nó lưu suất, nó bối cảnh làm bố cục cái cảnh giống y như cuộc sống của chúng ta hiện tại, cho nên chúng ta cũng gặp ông bà, cha mẹ thấy cũng mạnh giỏi bình yên chứ không có thấy chết chóc gì hết. Đó là cảnh chiêm bao. Các con hiểu không? Cái cảnh chiêm bao đó là cái cảnh từ trường của chúng ta ở bên ngoài mà bằng cái tưởng của nó nó bố cục vô, bởi vì cái tưởng của chúng ta nó bắt gặp những từ trường mà của những người chết, những người sống xung quanh chúng ta, cái từ trường của chúng ta.

Bây giờ các con đang ngồi trong cảnh mà đang ngồi này thì hình ảnh của các con nó lưu lại trong không gian, nó không mất, các con đưa tay nó sẽ đưa tay, hình ảnh nó sẽ đưa tay, tiếng nói của các con nó lưu lại trong không gian hết, cái đó gọi là từ trường.

Các con thấy như ở trên cái đài phát thanh, phát hình đó, nó đưa hình ảnh các con trên không gian, mình ở đây mình có cái máy thì mình bắt được cái hình ảnh đó thì mình thấy ở trên tivi có hình ảnh hiện lên chứ gì? Thì từ trường của chúng ta nó cũng phóng như vậy, nó cũng phóng ra hình ảnh, âm thanh nó giữ ở trên này, chứ nó không thành con người được. Không lẽ bây giờ mình đem cái băng video mình đưa lên máy thì thấy nó hiện hình, mình nói: “À, đây là thế giới!”, đâu có lý, phải không các con? Ai mà điên gì mà thấy cái hình trên ti vi mà nói đây là thế giới? Phải không? Nó đâu có đúng, phải không?

Cho nên khi đó cái từ trường đó, hình ảnh đó là nó lưu lại cái sự kiện đó chứ không phải là cảnh giới thật, mà cái tưởng của chúng ta là một cái máy nó phóng ra, nó phóng ra nó bắt gặp ở đó, thì nó bố cục lại cái cảnh cho nên giấc mộng chúng ta nằm chiêm bao. Thì nằm chiêm bao mà, đâu phải là cảnh thật? Cảnh do tưởng uẩn chúng ta làm ra.

(26:46) Cho nên trong khi đó đức Phật biết mẹ mình do thiện pháp nó không tương ưng, không tái sinh thì cái từ trường đó nó ở đó. Nhưng khi đức Phật tu chưa chứng thì không làm sao vào được từ trường đó. Các con hiểu phải đi vào từ trường đó. Muốn vào từ trường đó thì nó có một cái Định, cái Định đó gọi là Nhị Thiền. Diệt tầm tứ tức là diệt làm cho mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình ngưng hoạt động, giống như mình ngủ đó mà, các con hiểu chưa? Thì lúc bấy giờ mình ở như giấc mộng chứ gì? Nhưng mà vì một cái Định đó nó mới đi vào ở trong, nó bắt gặp tất cả những từ trường đó, thì trong đó mẹ của đức Phật không còn cái thân nữa, không còn linh hồn, không còn gì hết, mà chỉ còn hành động sống thiện của bà mẹ nó ở trong không gian đó, ở trong từ trường đó.

Cho nên khi đó đức Phật mới đến trong từ trường đó. Nhờ trong từ trường đó cái tưởng của đức Phật nó mới tạo ra một cái cảnh cho nên đức Phật mới nhắc cái từ trường đó. Chứ cái từ trường đó, hồi chưa có đức Phật thì đâu có biết pháp tu? Cho nên nó chỉ chờ đợi, khi mà nó hưởng hết cái đó nó trở thành tham, sân, si trở lại, nó giống y với mọi người thì bắt đầu nó tái sanh làm người trở lại, chứ nó không chạy đi đâu khỏi hết. Bởi vì nó ở đó nó không biết cách tu thì nó không biết lối đi tới Niết Bàn.

Cho nên đức Phật nói khi một người tu mà đã làm được muội lược thì chúng ta sẽ hóa sinh, tức là chúng ta sẽ ở trong từ trường đó. Và khi chúng ta ở trong từ trường đó thì cái tưởng vẫn còn hoạt động, thì người mà chết rồi đó thì cái thân họ không có bị hoại, bởi vì nó ở trong từ trường đó thì cái thân nó vừa chôn dưới đất nó không bị hoại đâu. Cho nên nó đang ở trong giấc mộng. Vì vậy mà khi đó đức Phật biết rõ là cái thây tứ đại của mẹ đức Phật chôn ở trong đất nhưng chưa có tan rã đâu, cho nên nó còn, còn nếu mà tan rã thì nó phải đi tái sinh luân hồi rồi, không còn gì nữa hết. Cái thân chúng ta còn thì cái tưởng nó còn hoạt động, mà cái thân nó mất thì cái tưởng nó mất.

(28:55) Cũng như mình nằm chiêm bao đó, do cái ý thức mình không hoạt động nhưng tưởng thức hoạt động nên mình thấy giấc mộng. Cho nên bà mẹ của đức Phật chết đi rồi, thì cái thân còn chứ không phải hoại diệt, mặc dù cái thời gian rất lâu, từ khi sinh đức Phật cho đến khi đức Phật tu chứng đến hai mươi mấy năm gần ba chục năm, hai mươi chín năm đức Phật mới chứng đạo. Khi đức Phật chứng đạo thì lúc bấy giờ mới về độ mẹ mình, bắt đầu phải nhập vào Nhị Thiền, ở trong trạng thái của từ trường đó mới ở trong cái tưởng của mình (tức là cái trạng thái tưởng của mình). Thì trong từ trường đó mà đức Phật khéo nhắc nhở, trong cái từ trường của mẹ mình thì bà mẹ đang ở trong giấc mộng như chúng ta đang ở trong giấc mộng vậy, nghĩa là cái thân còn nằm coi như là đang nằm ngủ mà hai mươi chín năm chưa tan hoại.

Mấy con biết rằng, khi mà chúng ta muội lược được tham, sân, si thì nó có một cái sức giữ gìn cái thân của chúng ta, nó làm cho thân chúng ta không hoại đâu. Cho nên chúng ta ở trong từ trường thiện đó. Khi toàn bộ nó trở về dung dưỡng cái sự tham, sân, si cũ, nó tương ưng với chúng sanh thì cái thân này bắt đầu hoại thì lúc bấy giờ nó đi làm con người ta.

Còn nếu cái thân này chưa hoại nó nằm đó, thì lúc bấy giờ cái từ trường đó nó vẫn còn. Cho nên khi đó người mà không hiểu thì tưởng đâu như đức Phật vào cái cõi Trời Đâu Suất để độ mẹ mình, tưởng mẹ mình sinh làm một vị tiên nữ trên đó cho nên lên giảng. Không phải! Đức Phật vào thế giới tưởng đó, nhận ra từ trường nào là của mẹ mình, do đó mới đem những chánh pháp nhắc mẹ mình tiếp tục ở trên cái tưởng mà tu.

Cũng như bây giờ các con ngồi thiền các con ngủ mà thấy mình hít thở, phải không? Thấy mình đang tu chứ gì? Hay hoặc là mình đang ngủ mà nhớ mình quán vô lậu này kia đó, mình ngủ mà mình vẫn quán tức là cái tưởng tu chứ đâu phải là cái ý thức mình tu đâu? Đó là cái tưởng tu. Cho nên khi đức Phật vào thế giới tưởng đó mới nhận diện được từ trường của mẹ mình, bởi vì người ta vào Định là người ta chủ động ở trên đó chứ không phải như giấc mộng đâu. Mà giấc mộng là tự bối cảnh rồi mình thấy chiêm bao thôi, còn cái này thì không. Mình diệt tầm tứ vào Nhị Thiền, bắt đầu bây giờ đó mình tự lục lọi, dùng cái tưởng của mình mà lục, lục coi thử coi cái từ trường của mẹ mình nó bàng bạc ở chỗ nào? Ngay ở chỗ đó mình mới nhắc cái từ trường này thì phải tu tập, phải tác ý như thế này thế này thì sẽ bắt đầu từ chỗ này mà đi vào Niết Bàn, khỏi có còn tái sinh luân hồi nữa, các con hiểu không?

(31:21) Do đó nó có Định, bởi vì Thầy nói thật sự ra cha mẹ mình khi chết đi sinh làm đứa trẻ khác rồi. Cũng như bây giờ ba mẹ Thầy, hồi mà Thầy tu chứng ba Thầy chết rồi, chỉ có mẹ Thầy còn sống giúp đỡ Thầy cho đến khi Thầy tu xong rồi bà mới chết. Nhưng mà khi mà Thầy tu thì bà làm rất nhiều điều thiện nên bà cũng muội lược, cho nên vì vậy bà đã biết được phương pháp tu của Thầy rồi. Cho nên Thầy đâu cần vô đó nhắc bà, nhưng ông thân của Thầy lại chết trước, cho nên vì vậy mà khi Thầy tu xong rồi Thầy cũng đi tìm coi ông thân ở đâu mà đền đáp. Nhưng ông thân đã sanh ra làm đứa con nít rồi, làm người khác rồi. Các con hiểu không? Khi mà Thầy tu xong rồi, ông trở thành một người thanh niên, may mắn là ông chưa lập gia đình, chứ ông lập gia đình thì độ cũng khó chứ không phải dễ đâu. Các con hiểu không?

Bây giờ mình muốn gặp người thanh niên này là ông thân mình đời trước chứ gì? Thì bây giờ mình phải tìm cách mình gặp. Nhưng mà nó có một cái duyên nhân quả, khi gặp chú thanh niên này nó lại có tình cảm với Thầy rất lớn, thấy nó có sự mến nhau, ngay đó nói pháp thì người này họ chấp nhận liền, họ nỗ lực họ tu. Cái duyên nhân quả mà, mấy con biết nó còn kéo dài nhiều đời chứ đâu phải một đời, phải không? Cho nên vì vậy mà ngay khi mà sanh làm người vẫn đi đến độ, mà còn ở trong từ trường chưa có sanh làm người thì vào đó mà độ, có gì đâu. Không phải những độ cha mẹ một đời mà nhiều đời.

Bây giờ thử hỏi mấy con ngồi trước mặt mấy con biết mấy con là ai của Thầy không? Mấy con đâu hiểu. Nhưng mà Thầy biết. Bởi vì mấy con tu tới Tam Minh rồi mấy con sẽ nhìn thấy, mấy con biết.

Còn bây giờ cái trí mấy con nó hữu hạn chứ đâu phải vô hạn mà biết đâu, phải không? Quá khứ qua rồi thì hết biết rồi. Một đời nay thôi mà chuyện vừa rồi cách đây mười năm, hai chục năm mà còn quên trước quên sau chưa nhớ hết, thử hỏi mà cách một đời mấy con biết đâu mà nhớ? Có đúng không? (Dạ) Vì vậy cho nên mấy con biết tu là lợi ích rất lớn đó. Cho nên không phải độ cha mẹ một đời này của mình đâu mà còn nhiều đời nữa. Các con hiểu chưa?

(33:43) Cho nên một người tu rồi, người ta quan sát người ta không bỏ chúng sanh là tại vì chúng sanh là tất cả những người thân của người ta. Các con biết, người thân của người ta không phải chỉ có người Việt Nam mà cả người Tây, người Mỹ, người nào cũng đủ hết, nhiều lắm, đều là ruột thịt, đều là thân thuộc hết.

Cho nên bây giờ Thầy tu rồi thì Thầy thương các con là Thầy thương những người mà thân thuộc của Thầy, chứ không ai vô đó hết. Các con bây giờ thấy Thầy với con, thế nhưng đối với Thầy thì mấy con nếu mà trong thân tộc thì không có gì hết, nhưng mà trong nhân quả thì lại thân thuộc ghê gớm. Không ngờ! Các con hiểu chưa?

Cho nên khi mà Thầy nói mà các con thấy tin tưởng, các con ôm pháp các con tu tập, đó là cái duyên rất sâu của đời trước. Có nhiều người nói là họ bỏ đi, thì như vậy rõ ràng họ đâu có thân với Thầy. Mà mình trách sao được, tại vì người ta đâu có duyên nhân quả với mình đâu. Các con hiểu chưa?

Đó, cho nên vì vậy mấy con nghĩ là Thầy không nói cái chuyện là Thầy bói nhưng mà Thầy đã biết được những điều này chứ không phải không biết đâu.

Thầy mong mấy con tu được như Thầy rồi mấy con sẽ ngồi: “À như vậy là Thầy là ai, tôi biết rồi!”, phải không? Thầy là người nào mấy con cũng biết, mà các con biết hồi đó mình là ai, mấy con cũng biết liền.

Sự tu tập có lợi ích rất nhiều. Cho nên bây giờ mấy con nghĩ giờ mình tu mình độ cha mẹ mình có một đời, còn những đời khác biết đâu mà độ? Nhưng mà sự thật ra tu rồi mình biết hết, nó lợi ích lắm mấy con. Mình thương cha mẹ trong đời nay chứ mình đâu có nghĩ rằng cha mẹ mình trong đời khác, đâu có ai biết đâu mà thương?

Cho nên sau khi tu tập rồi, các con thấy biết bao nhiêu những người thân thương của mình, cho nên tại sao một người tu rồi người ta không nỡ người ta bỏ. Không phải người ta tham danh tham lợi; người ta không còn tham ăn, tham uống gì trong thế gian này hết; nhưng mà vì cái lòng thương yêu, vì cái tình của nhân quả của chúng ta có dính dấp với nhau cho nên chúng ta không nỡ bỏ nhau. Phải không? Các con thấy chưa? Vì vậy về ráng mà tu tập, nhớ chưa? Nhớ hoàn toàn nha!

6- GIẢI QUYẾT ÁI KIẾT SỬ, GIÚP NGƯỜI THÂN GẶP CHÁNH PHÁP

(35:48) Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi một câu ạ. Bồ tát khi còn bảy tuổi …​ (Không nghe rõ)

(36:08) Trưởng lão: Cái đó là phải giải quyết việc kiết sử, giải quyết cái tình của mẹ con là thiêng liêng lắm, cho nên mình phải giải quyết. Cho nên Thầy về đó, Thầy nói chuyện của Thầy cho con biết, Thầy về Thầy núp dưới bóng mẹ thì Thầy nỗ lực tu nó rất an ổn, không còn ray rứt trong lòng nữa mà lại chính là mẹ lại sách tấn mình.

Còn con, bây giờ con nhớ đến mẹ coi như là với cái sự sai của mẹ mình tu sai như vậy không đi đến đâu, mình nỗ lực mình tu cho được để mình về độ mẹ, để tội bà quá. Bởi vì bà đi tu mà, cho nên mình ráng nỗ lực. Khi bị hôn trầm phải ráng chiến đấu chứ không được ngủ. Khi bị đau đớn thì phải ráng ôm pháp mà diệt cái thọ để mình làm chủ sự sống chết. Mục đích của mình làm chủ được bệnh khổ mà, do đó ôm pháp để làm chủ mà, vì vậy mà nỗ lực ôm pháp, đau chết bỏ, nhất định là không uống thuốc. Con hiểu chưa?

Nhờ cái hình ảnh, cái tình thương đó mà nó sách tấn mình, cũng như mỗi lần Thầy tu mà gặp những khó khăn thì Thầy cũng nhớ hòa thượng Thanh Từ, hòa thượng nói như này: “Một người tu chứng thì Phật pháp sẽ còn, còn nếu mà không chứng thì Phật pháp sẽ không còn”. Thầy trò tâm sự như vậy, cho nên ông ấy cũng ráng tu, Thầy cũng ráng tu, vì vậy có những sự sách tấn nhau ghê gớm.

Còn mình có những đối tượng mà sách tấn như mẹ mình này kia, cho nên phải biết sử dụng, vì vậy mà gặp những cái khó khăn thì vượt qua. Bởi vì trong con đường chiến đấu với giặc sinh tử nó có nhiều cái khó vô cùng. Mà con người của mình khi mà nó buồn ngủ thì nó lười biếng lắm, nó uể oải, nó mệt mỏi lắm, nó muốn bắt nằm. Lúc bấy giờ chiến đấu với nó là khó chứ đâu phải dễ? Nếu không có những cái gương người khác là mình không thắng nổi.

Khi mà đau mà ngồi sừng sững như thế này là để mà chịu những cơn đau của nó, ví dụ như cảm lạnh, đau bụng …​ tất cả những bệnh đó, mà nếu mà mình không có những cái gương hạnh của người khác, mình phải nhắc mình ráng thì coi như là nó dập mình liền.

Phật tử: (Không nghe rõ).

Trưởng lão: Đó là ái kiết sử.

Phật tử: Cứ nghĩ rằng phải đi tu, mong muốn đến đây để nhận được sự dạy bảo của Thầy …​ (Không nghe rõ).

(38:29) Trưởng lão: Đúng vậy. Bây giờ nó cũng là do cái duyên con mới nghe được, nó mới đánh thức được tâm con. Thì con cũng nghĩ rằng bây giờ mẹ mình tuổi bắt đầu cao rồi, mình phải giúp cho mẹ mình sớm được gặp chánh pháp được càng tốt. Thì ông cũng nghĩ như vậy, bây giờ nếu mà mình lo cho mình giải thoát, chừng đó mẹ mình mất, phải không? Cho nên vì vậy mà ông nghĩ rằng đưa mẹ mình gặp được Thầy, được Thầy dạy thì may ra nó không còn lạc loài ở trên con đường của Đại thừa nữa.

Do đó ông muốn mẹ ông, mà cả gia đình nữa, anh em của ông nữa chứ không có riêng …​ theo Thầy biết cái tâm niệm đó. Cho nên mặc dù ông tu chưa được nhưng mà ông thấy Thầy trên cái sự tu tập của Thầy ông tin chắc rằng Thầy sẽ làm được những điều mà Thầy dạy, đúng pháp, cho nên ông muốn đưa cả gia đình đi theo. Những điều kiện đó thì ông dành lại một thời gian, chứ bây giờ mình ôm mình ngồi tu thì bỏ những người thân của mình.

Cũng như bây giờ con cũng vậy, bởi vì mình nghĩ rằng cái tuổi đời của mình còn dài hơn một chút, mà mẹ sức đã tàn rồi mà mình không có giúp cho bà sớm biết được thì tội cho bà quá, mình đã hiểu rồi thì mình mới thương mẹ mình, cũng như cô …​ ở đây đưa mẹ vô, con thấy không? Đó là cái lòng hiếu.

Báo hiếu cha mẹ, mình cho cơm ăn, áo mặc, thực phẩm rất là đầy đủ, đời sống rất đầy đủ không bằng cho pháp, không bằng giúp mẹ mình tu. Con thấy không? Bây giờ cho bao nhiêu bà cũng vẫn khổ, cất nhà lầu cho bà ở bà vẫn khổ, nhưng mà đem pháp cho bà sẽ chuyển, bà sẽ không khổ nữa. Còn gì nữa? Thân bà sắp sửa tàn hoại, chỉ còn cái …​ (Không nghe rõ). Cho nên làm con báo hiếu như vậy là quý lắm. Ở đây sư Giác Ngộ Thầy cũng ca ngợi điều đó, mặc dù sư chưa tu xong, nhưng mà sư đã biết được, sư có tu sư biết mà, những cái điều kiện mà sư làm thì sẽ được giải thoát.

Cho nên vì vậy vừa rồi thì sư nói với đoàn Phật tử: “Bây giờ quý Phật tử hãy lo, có lẽ là sư sẽ ít gặp Phật tử nữa, sư cũng biết sư lo thân phận sư rồi, vì vậy sư không muốn đi nữa, sư muốn …​ (…​)”. Nhưng mà trước khi …​ (…​), sư muốn về sư đưa gia đình của sư vào trong này, đến để gặp Thầy, để rồi từ đó họ tự lực họ tu tập. Còn Thầy thì tìm cái chỗ đóng cửa Thầy tu. Đó là Thầy cũng muốn tìm giải thoát chứ, mà trước khi giải thoát thì Thầy muốn cả gia đình Thầy đều gieo duyên chánh pháp, chứ bây giờ mình tu rồi mà cả gia đình mình không biết chánh pháp mà cứ tà pháp. Thì đó là theo cái ý sư thì Thầy ca ngợi đó là lòng báo hiếu, lòng thương mẹ. Còn con cũng vậy.

7- GIỚI LUẬT NGHIÊM CHỈNH SẼ LY DỤC LY ÁC PHÁP

(41:00) Phật tử: …​ (Không nghe rõ).

(41:12) Trưởng lão: Con cứ bình tĩnh nói đi con!

Phật tử: Họ cứ tưởng con lầm, nói con giống như người sắp chết, con không biết thế nào, không được thoải mái, không đau ốm gì, con chủ yếu ăn ngủ thì cũng đúng giờ. Con thấy ổn nhưng mà họ không tha cho con, cho nên cuối cùng con phá …​ (Không nghe rõ)

(42:48) Trưởng lão: Không sao con. Bởi vì Thầy thiết nghĩ giới luật nghiêm chỉnh như bài kinh Ước Nguyện, ước nguyện cho thân mình được khỏe mạnh …​ thì giới luật nghiêm chỉnh thì mình sẽ đuổi được bệnh của mình. Nó rất là đặc biệt, cho nên nó cũng có những điều mà để kiểm chứng cho niềm tin của con đối với Phật pháp.

Khi mình phạm giới thì coi như là nội lực của mình bị mất, không thanh tịnh thân nữa. Cho nên mục đích của tu theo Phật giáo là làm sao cho thanh tịnh, tức là ly dục ly ác pháp. Mà ly dục ly ác pháp chỉ có giới luật của Phật, mình sống đúng thì nó ly dục. Ví dụ con ăn ba bữa thì làm sao mà đúng giới được? Phải không? Con thấy không? Cho nên mình chỉ ăn ngày một bữa. Mình ngủ phi thời thì làm sao đúng được? Cho nên mình cũng ngủ đúng giờ giấc. Từ cái sống của mình, sống đúng thì nó ly dục ly ác pháp, nó không làm sao. Không làm sao thì lại có cái nội lực, nó giúp cho mình làm chủ được thân tâm của mình. Các con hiểu không? Cho nên vì vậy mà qua sự giữ gìn giới con thấy nó có được cái đạo lực, đến khi mà con phạm giới thì nó bị mất đi.

Phật tử: …​ Không nghe rõ.

Trưởng lão: Rồi bắt đầu từ nay về sau các con cố gắng giữ giới. Đời mình không có gì hết, một ngày nào đó rồi nó cũng chết nó mất đi theo cái nghiệp nhân quả. Mình giữ giới tức là đi ngược lại cái luật nhân quả, nhân quả không sai mình được.

Bởi vì ví dụ như mình ăn ngày một bữa thì nó không sai mình được. Sáng nó bảo mình ăn mình không ăn, chiều nó bảo ăn mình không ăn. Tức là nó sai mình không được.

Quy luật nhân quả là nó chạy theo dục, cho nên cái dục nó làm mình phiền não, khổ đau, ham muốn, mà mình không làm theo nó thì tức là mình đã giữ gìn giới nghiêm chỉnh. Do đó nghiêm chỉnh thì trong tâm an lạc.

Phật tử: Con cảm thấy khổ, tác ý tâm con vẫn còn tham, sân, si. Con có hai chị em, con tăng cân …​ (…​)

(45:45) Trưởng lão: Từ từ con, tập dần. Bởi vậy đức Phật dạy chúng ta thọ Bát Quan Trai đó, nghĩa là trong một tháng chúng ta giữ một ngày, hai ngày để giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Vì hoàn cảnh gia đình của mình không cho phép, mọi người thấy mình ăn ngày một bữa, mình sống theo kiểu đau bệnh mà không uống thuốc mà lại dùng pháp trị, người ta sợ quá, cho nên người ta không có chấp nhận. Mà mình làm cho người ta lo lắng, sợ hãi cho mình thì mình cũng không đúng với đạo đức không làm khổ mình khổ người, cho nên mình tùy thuận mình sống cho mình.

Trong một tháng mình xin được hai ngày hay một ngày phải giữ giới cho đúng. Thứ nhất là gieo duyên, thứ hai cũng là cái đà đó để chuyển gia đình của mình, sau đó thì mọi người vui vẻ chấp nhận. Người ta chấp nhận thì mình nỗ lực tu tập thì nó rất tốt.

Còn bây giờ mình làm cho gia đình, cả những người thân của mình, họ thương mình, họ thấy mình ăn ít, ăn như vậy mà không uống thuốc trị bệnh như vậy họ sợ, họ lo lắng. Cho nên đó là cái tình thương, mà mình nỡ mình phụ cái lòng thương của người ta sao được con? Nên mình chấp nhận, vui vẻ nhưng mình xin gia đình cho mình ăn một ngày, hai ngày thì người ta cũng vui vẻ chấp nhận cho mình. Mình phải biết linh động, khéo léo, lần lượt mình tập dần rồi mình sẽ tiến.

Bởi vì chiếc áo cư sĩ của mấy con nó còn ràng buộc ở trong thế tục nhiều lắm. Chiếc áo của người tu sĩ nó không còn ràng buộc nữa, nó ra khỏi thế gian. Cho nên khi mà chúng ta học giới mà thấy mình giữ gìn được giới luật nghiêm chỉnh, mình thấy không có chồng, không có con thì mình biết có một hướng đi là đi đến giải thoát thì mình xin xuất gia thì bảo đảm hơn. Bởi vì cái áo xuất gia nó cách lìa đời sống thế gian, nó luôn luôn nó giữ gìn giới luật, cho nên vì vậy mình nỗ lực, mình thấy hoàn cảnh của mình thuận tiện là mình xuất gia liền, nó làm cho mình đỡ hơn.

Còn trong cái xuất gia đó với vị Thầy người ta nghiêm chỉnh thì người ta sẽ khích lệ, sách tấn cho mình giữ gìn giới. Bởi vì nếu mình mặc chiếc áo đó mà phạm giới thì mình tội rất lớn, thà là chiếc áo cư sĩ sẽ đỡ chứ còn chiếc áo tu sĩ phạm thì rất tội. Chẳng hạn bây giờ mấy con còn là cư sĩ, mấy con ăn ngọ - ăn ngày một bữa thì tốt, mà lỡ mấy con ăn ba bữa thì không sao hết. Trái lại, tu sĩ như Thầy mà ăn ba bữa thì tội lắm, không có đúng đâu, cái phạm hạnh tức là thánh hạnh của người tu sĩ không cho phép chúng ta còn ăn ba bữa, ăn ba bữa là không được.

(47:54) Vì vậy cho nên sau thời gian mà mấy con cư sĩ mà mấy con đã thọ Bát Quan Trai giữ gìn giới, mà bây giờ thích ăn ngày một bữa thì lúc bấy giờ các con sẽ trở thành tu sĩ được.

Còn bây giờ mình còn thèm ăn này kia. Vì ngày đó thọ Bát Quan Trai, mình cố gắng mình chế ngự mình, đừng có cho nó ăn, nhưng mà mình vẫn thấy là xả ra nó vẫn thích ăn, nó còn đói bụng, nó còn làm cho mình khó chịu thì mình chưa mặc áo tu sĩ được.

Còn khi nào mà chiếc áo cư sĩ mình thích ăn ngày một bữa, thích sống độc cư không nói chuyện với ai hết, những cái hạnh đó hoàn toàn mình thích, thì lúc bấy giờ đi xuất gia thì không phạm, chứ không khéo mình xuất gia rồi mình phạm giới.

8- ĂN NGÀY MỘT BỮA ĐỦ NUÔI CƠ THỂ KHI TÂM THANH THẢN, AN LẠC

(48:33) Phật tử: …​ dần dần ăn giờ ngọ …​ có phản khoa học không? …​ (…​)

(49:43) Trưởng lão: Người ta rất khoa học vì ăn uống ngày một bữa nó đủ nuôi sống mình rồi. Cái thân mình nó mập hơn một chút là nó dễ sinh bệnh, mức độ về cơ thể chúng ta thì nó ở cái mức độ nào đó nó đủ, mà nó thừa ra thì mặc dù thừa chất bổ nó vẫn bệnh chứ không phải là nó không bệnh đâu. Cho nên đức Phật dạy ăn ngày một bữa là khoa học đó.

Sau khi mà tu tập xong, người ta dùng cái trí Tam Minh người ta quan sát cơ thể, nó ăn ngày một bữa là nó khỏe mạnh, còn ăn nhiều quá cơ thể nó sẽ bị bệnh. Cho nên nó điều độ, nó tiết độ trong ăn uống, nó giữ gìn, nó không phải khổ hạnh, cho nên cơ thể người ta ít bệnh.

Cũng như các con thấy Thầy ăn ngày một bữa, bảy mươi mấy tuổi rồi Thầy vẫn khỏe, không đau ốm, đi đứng rất vững vàng, trèo núi không mệt. Các con thấy, đó là một cơ thể của người già, đặc biệt là người ta ăn ngày một bữa từ lúc mà ba bốn chục năm nay rồi. Người ta rèn luyện cái thân người ta bằng cách ăn, cho nên người ta không thừa mà cũng không thiếu.

Các con biết là trong bữa ăn Thầy đâu có gì gọi là chất bổ gì đâu: một bát cơm rau chứ không có cần phải ăn đậu hũ hoặc một cái gì bổ hết, Thầy không cần, ăn tương hoặc muối vậy thôi, vậy mà cơ thể vẫn khỏe. Thầy khỏe lạ lùng lắm, nó sung mãn, khỏe, làm việc suốt ngày mà Thầy đâu có mệt nhọc. Cho nên vì vậy đừng nghĩ rằng ăn ngày một bữa là khổ hạnh, là không đúng khoa học, không phải đâu.

Cơ thể chúng ta ăn nhiều nó thừa, ăn thừa nó mập, nó mập thì nó bệnh. Con thấy những người mập là bệnh đó. Còn mấy người mà ăn thiếu, ăn không đủ, nó ốm, tại vì người ta ăn như vậy mà người ta không biết pháp tu cho nên cái tâm và cái thân người ta nó tiêu hao năng lượng nhiều quá mà nó không cung cấp đủ. Cho nên do đó cơ thể của người ốm coi vậy cũng dễ bị bệnh.

Còn người tu, cái tâm của người ta nó thanh thản, nó không mất năng lượng về tâm, còn cái thân người ta ăn vừa đủ, bởi vì ăn một bữa nó đủ rồi, thì từ những chất bình thường chúng ta xem thì nó không bổ nhưng mà tự nó tạo ra chất bổ.

(52:03) Bây giờ rau cải chúng ta thấy nó không bổ bằng thịt cá chứ gì? Nhưng mà trái lại thì cái cơ thể chúng ta nó bình an, thanh thản thì nó tạo thành đủ chất bổ. Còn cơ thể chúng ta lo lắng nó bị tiêu hao chất mỡ, chất đường …​ đủ thứ đó, thì lúc bấy giờ nó không còn tạo rau cải thành chất bổ nữa, cho nên nó bị hao. Rất là khoa học chứ không phải không khoa học. Tại vì cái tâm của mình nó động quá, vì vậy mà nó không biến được chất đó thành chất bổ của mình, nó thành ra cặn bã. Có đúng thế không?

Con ăn rau cải mà đầu óc con cứ lo nghĩ cái này, lo nghĩ cái kia thì rau cải nó thành rau, cái chất bã chứ không phải chất bổ. Còn Thầy ăn rau cải mà đầu óc không nghĩ ngợi gì, thì từ đó cơ thể của Thầy nó tạo thành chất bổ. Có phải không? Nó rất khoa học chứ? Nhưng tại vì khoa học chưa tìm tới, chỉ thấy cái chất này là chất bổ, vitamin A, B, C, nó giúp cho cơ thể như vậy như vậy, thì họ chỉ thấy vậy chứ họ quên rồi, khi mà cái tâm của người thanh thản, an lạc, vô sự, nó sẽ biến tất cả thành chất bổ hết.

Trong không gian nó đều đầy đủ chất bổ mà nó không phải trực tiếp qua cái gốc cây, qua cái rễ sâu qua cái cây, con hiểu không, nó qua thịt của chúng sanh, bởi vì thịt chúng sanh nó được ăn những cái chất đó mà nó thành thịt chúng sanh; còn cái này nó ở trong không gian nó đủ. Khi một người nhập Định mà người ta vẫn không mất thịt mà lại không ăn uống.

Thầy ngồi thiền nhập Định hai tháng không mất một chút, không ốm một chút, không ăn không uống, không đi tiểu đi đại mà Thầy không mất một chút da thịt nào hết. Con thấy hình cái râu của Thầy không? Thầy ngồi thiền mà râu tóc …​ hồi đó Thầy ra Thầy còn cạo tóc, thì còn râu đó, Thầy mới đi về hòa thượng Thanh Từ, họ mới chụp cái hình đó đó. Các con thấy hình Thầy có râu, tròn trịa, chứ đâu phải …​ Thầy ở trên pháp tu đâu có ốm đâu? Đâu có phải ốm như con đâu? Con thấy hình có râu không? Có phải không?

Tuy ốm nhưng mà vẫn còn công việc vẫn thấy khỏe, đó là bảo đảm cho sự an dục của cơ thể chúng ta nó có đủ sức lực của nó chứ không có thiếu đâu.

(54:12) Nhưng mà trên vấn đề dục tâm của con thì còn phải tu nhiều bởi vì cái tâm nó khó lắm, ly dục ly ác pháp khó lắm. Cho nên trong cái vấn đề tu tập mấy con thấy Phật pháp vi diệu lắm. Coi vậy chứ nó rất là đặc biệt, dường như nó không giống khoa học mà nó rất khoa học.

Chúng ta suy ngẫm kỹ cái phương pháp của Phật, nó không giống, đem mà chứng minh ra thì chúng ta không ngờ là khoa học chứng minh cái nội lực, nó có cái lực như vậy thì khoa học chứng minh không được, nó thuộc về tâm linh mà. Nhưng mà nó rất khoa học.

Khi mà cái thân chúng ta đau bệnh như thế này mà lại không ăn, thay vì người ta ăn, người ta uống thuốc nó mới hết, còn cái này không ăn, mà lại dùng cái nội lực của tâm rồi nương vào cái thân hành của mình. Không làm cái chuyện khác, tại cái thân nó có những hành động. Ở trong thân hành đó mà đẩy lui bệnh.

Bệnh hết, rồi lần lượt từ chỗ mà ăn không được đó, nghĩa là bây giờ mình đang bệnh thì mình ăn không được đâu, nhưng mà mình đuổi cho bệnh nó đi đi, thì từ cái cơ thể nó có đủ cái sức đề kháng để mà bệnh lui ra. Rồi cái bệnh nó lần lượt nó hết bắt đầu mình ăn. Đau bệnh thì ăn có một miếng, ăn không được thì lúc bấy giờ chúng ta đâu có ép chúng ta ăn được đâu? Chúng ta đâu có cần ăn, khỏi cần uống thuốc nữa, rồi bắt đầu chúng ta ăn ít nhưng mà lại chúng ta tu, tu rồi bao giờ bệnh nó hết, rồi nó phục hồi giảm cái bệnh rồi, lần lượt nó ăn tăng dần lên.

Cũng một bữa nhưng mà ăn nhiều lại được. Ví dụ một lần ăn ba chén, bệnh đau thì nó ăn một miếng, người nào đau bệnh đâu có ăn được. Do đó mình mới ở trên pháp mình đẩy lui bệnh. Khi cái bệnh nó lần lượt nó giảm dần rồi nó hết đi thì bắt đầu mình ăn dần, mình tăng lên, mình ăn phục hồi lại bình thường. Ví dụ được ba chén rồi không tăng lên nữa, tới đó ăn ngày một bữa nó đủ nuôi cơ thể mấy con nên không tăng nữa, nó hết bệnh thì nó ăn một bữa bình thường.

9- ĂN NHIỀU HAY ÍT TÙY THEO CƠ THỂ MỖI NGƯỜI

(56:02) Tu sinh: Dạ thưa Thầy con thấy xấu hổ vì đạo hữu ăn ít …​ (…​)

(56:11) Trưởng lão: Không sao, bởi vì trong cơ thể con nó mạnh khỏe lắm, mà trong khi đó một ngày con ăn một bữa. Cho nên cái sức con bây giờ …​ thay vì con đừng có nghĩ rằng sao người ta ăn ít mà mình làm một bát mà ém xuống mới đủ ăn, không nó đói, đừng có nghĩ xấu hổ nữa. Tôi chỉ ăn một bữa nhưng mà cơ thể tôi đòi hỏi tôi biết nó phải ăn như vậy nó mới có đủ sức, phải không? Cho nên bây giờ con không ăn phi thời nhưng mà trong bữa ăn con ăn bao nhiêu cũng được hết, ăn đủ thì thôi, đừng có nghĩ.

Tu sinh: ăn nhiều như thế …​. thành ra xấu hổ như thế nên không biết làm thế nào …​ (…​)

Trưởng lão: Không phải đâu. Cái cơ thể của mình, cái sức của nó nó tiêu thụ bao nhiêu đó, thì con ăn một bữa thì lúc bấy giờ nó đòi hỏi là cái sức con ăn. Bây giờ con còn đói, con còn muốn ăn nữa mà trái lại mình cứ lấy ít ít, để người ta không cười mình sao ăn nhiều. Đâu phải! Cơ thể tôi muốn ăn vậy mà tôi không ăn thì mai mốt nó yếu đuối thì tôi lấy gì tôi tu? Tôi ăn phi thời thì nói, đây tôi ăn một bữa mà, tại vì nó còn ăn thêm được. Nó ăn như vậy để cơ thể nó đủ cung cấp cho nó. Con còn muốn ăn được thì con cứ ăn mà đừng ăn phi thời, ăn một bữa thôi. Con hiểu không? Đâu có gì đâu.

Hồi đó ở đây có Thầy Chân Trí ở ngoài Hà Nội, rồi ông về đây ông ở ông tu, rồi cái bát Thầy cho thì nó nhỏ quá, thành ra buộc lòng ông ấy ăn một bữa thì ông ăn phải là hai bát, ông ém như là cơm người ta vắt ra nó mới đủ ăn. Mà cái sức lực của ông thì khỏe mà lại ăn một bữa. Sáng đâu có ăn, chiều đâu có ăn, trưa nó phải ăn nhiều, tại vì cơ thể người ta nó đòi hỏi cái sức phải ăn như vậy cho nên người ta ăn. Ông nói bây giờ ăn cơm muối cũng ngon chứ đừng nói nghĩ là ăn cho ngon nữa. Vì vậy ông ém, mà ông sợ, thấy người ta nhòm ngó cũng kỳ, cho nên chờ tới giờ mà ai cũng lấy cơm hết rồi ông đến ông lấy. Tại không có ai thì mình ém. Thầy nói trời đất ơi ăn mà cũng sợ xấu hổ nữa. Mình nuôi cái cơ thể của mình thì phải có đủ tứ đại trong một bữa để nuôi.

(58:12) Ông Phật ngày xưa ông ăn được sức nào thì ổng xin sức nấy, chứ bây giờ ông nói thôi để ăn ít, như vậy là ổng ăn ít có một bát cháo, vài bát cháo thì ông nằm bẹp xuống ổng tu không nổi. Cho nên sau khi ăn một ngày một bữa, ông đi xin ăn, thì bây giờ ổng lượn đi ba nhà rồi mà chưa có đủ, phải không? Chưa có đủ mà, mới có nửa bát mà sức mình ăn một bát đầy, thì đi thêm mấy nhà nữa. Ở đây người ta đi xin cho vừa đủ thì thôi, người ta đậy bát về tức là mình lựa được cái sức ăn.

Cũng như Thầy bây giờ, thí dụ Thầy quen rồi, Thầy lại Thầy xúc cơm, Thầy xúc mấy muỗng Thầy biết là Thầy ăn đủ, Thầy lấy không thừa đâu. Còn người nào xúc cho Thầy, có khi thiếu mà cũng có khi thừa quá Thầy ăn không hết. Họ xúc họ không biết cái bụng mình đâu, còn con xúc cơm con biết cái bụng của mình, con hiểu không? Cho nên cứ xúc, nếu mà cái bát nhỏ thì ém vô ăn cho đủ sức trong một ngày để mình nuôi sống, để mình chiến đấu.

Quân lính mà không có lương thực thì cũng dập, mà chính cái thân con là quân lính của con, bây giờ mà con ăn cơm ít thì làm sao con thức đêm đánh giặc?! Không làm nổi, phải không? Làm sao mà con đánh giặc với các cái thọ của con nổi?! Cho nên con phải ăn đầy đủ chứ? Nhưng mà không ăn phi thời. Ăn phi thời là chạy theo dục. Còn ăn như vậy là không chạy theo dục, ăn để nuôi sống để mà đánh giặc. Hiểu chưa? Đừng có mắc cỡ, ai nói gì thì nói, kệ. Tại cơ thể tôi nó ăn vậy thì tôi ăn như vậy chứ?! Mấy người ăn không được thì ăn ít, tôi ăn nhiều tôi cũng ăn một bữa chứ đâu ăn hai bữa mà sợ, tôi đâu ăn theo mấy người được.

Phật tử: Con trình Thầy như chúng con có nên uống bổ không?

Trưởng lão: Thầy nói thật sự ra nếu mà giữ cái tâm thanh thản là thuốc bổ nhất rồi. Không cần bổ hơn.

10- CÁCH THỌ BÁT QUAN TRAI TÙY THEO HOÀN CẢNH CỦA MÌNH

(01:00:05) Phật tử: Khi ốm đau con tu thấy nhẹ nhàng, cảm thấy con là người khác …​ (…​)

(01:00:35) Trưởng lão: Con cứ giữ gìn thọ tám giới trong những ngày đó thôi, còn những ngày khác con hòa hợp với gia đình thì con cứ tu tập những cái sự nhẫn nhục, cái sự xảy ra trong gia đình con biết nhẫn nhục, con làm vui vẻ, họ nói gì thì nói nhưng mà vẫn lăn vô làm công việc chứ không có bỏ lại, làm cho vui vẻ mọi người. Mọi người mới ngạc nhiên tại sao con bây giờ nó trở thành một cái người lạ lùng không bao giờ biết giận biết hờn, từ đó mới cảm hóa được, người ta mới thấy con đường của Phật pháp, rồi người ta chấp nhận. Người ta đã chấp nhận tức là người ta đã theo mình rồi. Mình tu đi trước người ta sẽ đi sau, mình không nỡ bỏ gia đình của mình. Cho nên Thầy nói cha mẹ anh em ruột thịt dòng họ của mình, mình làm gương, trừ ra họ không đủ duyên thì mình chịu thôi, chứ còn họ đủ duyên thì mình cố gắng lấy gương hạnh của mình.

Mỗi tháng thì con dành một ngày, hai ngày thọ Bát Quan Trai. Mặc dù con không đến chùa, không đến đâu nhưng mà con sẽ ở trong nhà, con ở trong phòng của con, con sẽ giữ gìn, con sẽ đến trước bàn Phật con xin thọ tám giới nghiêm túc, ngày hôm nay hoặc là một ngày một đêm, sau đó con sẽ xả ra. Con nguyện rồi con giữ giới, làm như những ngày mà thọ Bát Quan Trai.

Phật tử: Thời gian như thế nào thừa Thầy?

Trưởng lão: Ví dụ con thấy giờ nào đó mà thọ Bát Quan Trai dễ, một giờ đó rảnh con đến trước bàn thờ Phật con xin: “Bây giờ con chỉ được một giờ rảnh, con xin thọ Bát Quan Trai trong một giờ này” thì ngay đó con thọ tám giới liền ngay trong giờ, sau giờ đó con xả ra, con làm việc, con tiếp xúc với mọi người. Còn ban đêm cũng vậy, khi mà con đến trước bàn thờ Phật xin thọ tám giới Quan Trai: “Trong đêm nay con nỗ lực tu giờ giấc nghiêm chỉnh”, con thọ theo hoàn cảnh của mình thì là tu rất tốt.

Phật tử: Con không biết khả năng của mình.

Trưởng lão: Dễ lắm con, không có khó đâu con, ráng cố gắng.

Mấy con hôm nay được vào đây gặp Thầy thì lần lượt mấy con sẽ trình bày cho Thầy những cái phương pháp tu. Bây giờ về mấy con sắp xếp lại nơi cô Út sắp cho mình chỗ nào nghỉ ngơi đó, rồi chiều hai giờ hoặc ngày mai bảy giờ, thôi chiều chứ đừng bỏ phí thời gian dài quá, rồi Thầy chịu khó Thầy đến đây, hai giờ.

11- GIÚP NGƯỜI THÂN GIỮ TÂM THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ

(01:03:00) Trưởng lão: Cũng là một cái duyên đó mấy con, một người con gái dẫn mẹ mình đi vào chùa tu tập, cho bà đi đến chỗ tu tập là rất đúng rồi đó.

Phật tử: Thưa Thầy là con cũng có một mẹ già thì nên làm thế nào ạ?

Trưởng lão: Cái đó thì bắt đầu chỉ nhắc mẹ nhắc nhớ câu tác ý thôi. Như bà nằm mộng chiêm bao bị ngủ mớ nói to tiếng trong giấc mộng, thì nhắc mẹ: muốn cho những cơn ác mộng không còn đến với mẹ nữa thì mẹ nhắc cái tâm ngủ không được chiêm bao nữa, cứ nhắc vậy đi rồi mẹ sẽ hết giấc mộng. Mộng nó khổ mệt mẹ đó, bởi vì trong giấc mộng mình thấy này kia đó, thì mình thức dậy mình thấy mệt. Cho nên vì vậy mà mẹ nên nhớ rằng nằm ngủ mà nó yên, nó không chiêm bao thì nó tốt, còn bị chiêm bao nó cũng như là mình lao động làm việc. Con nhắc mẹ con nên nhớ trước khi ngủ nhắc nhở cái tâm, cái thân: “Cái thân ngủ đừng có chiêm bao mộng nữa”, cứ nhắc như vậy mãi nó hết, nhắc bà bảo: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” trước khi ngủ, thì cái tâm sẽ thanh thản, an lạc, vô sự.

Để cho bà lớn tuổi rồi giữ được cái thanh thản, an lạc, vô sự. Cứ nhắc cái câu nữa là nhớ mẹ thấy khi mà mẹ giận, phiền não, như con cái nó làm cho mẹ buồn phiền, mẹ giận thì mẹ đau khổ lắm, mẹ nên nhớ nhắc: “Tâm như cục đất, đừng có giận hờn phiền não nữa, phiền não là đau khổ”, mẹ cứ nhắc vậy đi thì mẹ sẽ hết đau khổ. Đó, mình giúp cho bà có một phương pháp mà bà không đau khổ là mình đền đáp công sinh thành, hiếu hạnh của mình đó con. Con hiểu không?

Không có gì hơn là mình còn người mẹ, mất mẹ là mình tìm không được đâu. Bây giờ còn mẹ, còn cha, hướng dẫn cho những người đó họ sống được với một tâm hồn thanh thản như vậy, nó ở trong thiện pháp đó, mình hạnh phúc lắm, làm được cho cha mẹ được hạnh phúc như vậy là mình thấy rất là vui. Cho nên đó là mình đền đáp công ơn sinh thành của mẹ.

Khi mà sinh mình ra thì mẹ mình cực lắm. Họ phải ôm ẵm nuôi mình cho đến ba bốn năm, mình đái ỉa dơ bẩn bà cũng chịu hết. Cho nên mình nhớ công ơn đó, mình làm sao mình đền đáp, thì bây giờ chỉ còn đem Phật pháp chứ gì? Đem thực phẩm nuôi bà thì bà bị khổ. Cho nên mặc dù là mình cũng cung cấp những cái cần thiết cho đời sống cho bà (thực phẩm, …​), nhưng về tinh thần mình lại giúp bà có những cái pháp, các con nhớ đó là mình báo hiếu.

Cho nên các con mà còn mẹ, các con đừng bỏ mẹ mà tội. Dù sao đi nữa mình cũng từ trong lòng mẹ mình đi ra, thì cái ơn đó quá là cao rồi, con không thể bỏ, cho nên con ráng, nhớ lời Thầy.

12- GIỮ GIỚI NÀY THANH TỊNH THÌ MỚI CHUYỂN QUA GIỮ GIỚI KHÁC

Phật tử: …​ (…​)

(01:05:52) Trưởng lão: Cái gì cần thiết mình giữ được thì mình cố gắng giữ, còn những cái giới gì chưa giữ được thì mình khoan đã, rồi lần lượt. Bởi vì nhân quả mình giữ được cái thiện này thì nó chuyển được ác pháp kia, lần lượt nó chuyển biến làm cho cả gia đình mình trở thành tốt hơn.

Ví dụ như mười giới thì mình cố gắng những giới nào mình giữ được thì mình cố gắng giữ được cái giới đó. Còn cái giới đó giữ được rồi thì nó thanh tịnh nó chuyển cái giới khác, nó làm cho cái hoàn cảnh của mình thuận tiện hơn, bởi vì giữ giới tốt, đừng có giữ trọn hết mười giới.

Cũng như ví dụ hai trăm năm chục giới không có nghĩa là mình giữ nó trọn vẹn hai trăm năm chục giới đâu. Nhưng mà mình giữ cái giới này nó thanh tịnh được thì nó chuyển qua cái giới kế của nó, nó bắt mình phải giữ giới kế nữa, và cái hoàn cảnh của mình sẽ giúp cho mình giữ được giới đó tốt. Cứ như vậy mình cứ leo thang dần dần mình lan dần cái giới luật cho tới khi nó thanh tịnh hoàn toàn, tức là ly dục ly ác pháp hoàn toàn, chứ đừng có sợ, sao tôi muốn tôi giữ gìn giới mà bây giờ hoàn cảnh như vậy không giữ được.

Trong những giới đó nó có những cái giới mà trong hoàn cảnh mình giữ được, còn có những giới không giữ được. Cũng như bây giờ gia đình mình còn ăn thịt, còn ăn chúng sanh mà mình nghĩ rằng mình ăn chay rồi mình không có làm thịt, làm cá, làm thực phẩm bằng thịt động vật thì chưa được đâu. Thứ nhất là mình giữ giới mình giảm bớt phân nửa là mình mua cái loài thực phẩm động vật bằng cách là người ta đã giết sẵn rồi, mình đem về làm cho gia đình ăn, nhưng mà mình nhất định là mình không ăn. Bàn tay mình làm ra thực phẩm đó cho gia đình ăn, cũng như mọi lần mình làm cho cả gia đình ăn chứ gì? Hôm nay mình làm cho mọi người ăn mà mình không ăn.

Đó là cái thân hành của mình, cái sống của mình, nó vẫn sẽ hướng dẫn cho gia đình của mình ăn chay hết đó, nhưng mà dưới sự bắt đầu họ ngạc nhiên, họ nói tại sao mình làm mà để cho người khác ăn, cái người làm lại không ăn, họ tự hỏi trong đầu. Do đó, trong cái thời gian mình ăn như vậy thì mình có những hành động mình biết nhẫn nhục, biết làm vui lòng gia đình của mình, từ đó nó cảm hóa cho họ. Họ thấy từ chỗ mình đi tu mình đem cái hạnh phúc gia đình của họ lại, từ đó họ chuyển biến, họ thay đổi. Họ thay đổi thì mình tiếp tục những cái giới khác, mình nghiêm chỉnh lên. Nó liên tục, từng chút, từng chút nó chuyển biến cái nhân quả chứ nó không phải là làm một lần mà nó xong đâu, nó chuyển biến dần.

13- GIẢI THÍCH CHO NGƯỜI THÂN VỀ ĂN CHAY

Phật tử: …​ (…​)

(01:08:11) Trưởng lão: Cái tình cảm mà. Đó là cái duyên để cho mình tạo để mình nói cho họ nghe: Khi mà không hiểu đó, thì em còn ăn thịt chúng sanh, mà bây giờ hiểu thì đó là cái sự đau khổ, cho nên khi hiểu rồi không nỡ nhẫn tâm mà ăn đâu. Vì vậy mà gia đình chưa hiểu biết thì thôi cứ ăn đi, đừng hỏi. Chỉ bây giờ em là người đã hiểu biết cái sự đau khổ của các loài, trước khi nó chết đó, thì nó phải đau khổ, nó cũng muốn sống chứ đâu muốn chết. Mình giải thích những sự đau khổ của loài động vật khi nó bị chết, thì do đó làm cho người thân mình tích cực.

Bây giờ họ ăn nhưng mà họ nghe tới cái sự sống chết họ cũng xót xa. Bởi vì con người nó có cái tình cảm, nhưng mà từ lâu tới giờ người ta không nghe, người ta thấy một con vật sinh ra để cho người ta ăn thôi, chứ người ta chưa hiểu.

Nhưng mà trong khi đó mình có sự giải thích cho họ nghe rồi, mặc dù mình không phải giải thích để cho họ ăn chay theo mình đâu, nhưng mà giải thích đánh thức họ. Khi đó là tiếng chuông cảnh tỉnh cho lòng hiếu sinh của họ thôi, nhưng không ngờ nó sẽ là cái lý muốn giải thoát, vì vậy mà họ không nỡ. Bởi vì họ thương mình thì họ cũng không nỡ bắt mình phải ăn thịt. Con hiểu không? Không bắt mình ăn thịt thì mình ăn một thời gian sau thì những sự kiện mà nó xảy ra trong gia đình nó lại xảy ra rất là êm ấm. Từ đó họ thấy nó thay đổi cả cái không khí gia đình, từ đó họ thấy họ ăn chay. Con hiểu không? Thì cái đó gọi là thân giáo đó, hướng dẫn người ta bằng cái thân hành của mình.

Nhưng trước khi mà thân giáo đó, thì cái trường hợp đúng là mình có sự giải thích. Giải thích cho mình, chứ không phải bắt buộc họ ăn chay. Thì mình nói với chồng, với cha mẹ của mình, em hoặc con mình: Khi mà con chưa hiểu, khi em chưa hiểu thì nghĩ trường hợp ăn chay để làm Phật, làm Thánh gì, nhưng mà khi thấy trước cái sự đau khổ đó thì em không nỡ, cho nên cả gia đình hiểu.

Mình giải thích như vậy làm cho người ta xúc động hơn: Do đó em thấy bây giờ ăn như vậy cũng làm cho gia đình nó bức xúc trước cảnh mà gia đình ăn uống với nhau nó phải tương hợp, nhưng mà trước cái lòng thương yêu đối với chúng sinh, đối với con vật như vậy em không nỡ ăn thịt nó được nữa. Con nói như vậy đó, thì người ta sẽ xúc động liền. Mình không nỡ tâm thì không lẽ họ nỡ tâm? Cho nên họ cũng từ đó mà họ: “Thôi, ăn chay hết đi!”.

14- NHỮNG LÝ LUẬN DỄ LÔI KÉO MÌNH VÀO ÁC PHÁP

Phật tử: …​ (…​).

(01:10:43) Trưởng lão: Họ lý luận bằng cái này cái kia thì mình nhịn đi, đừng nói nữa, mình làm thinh nhưng mà vui vẻ.

Khi người ta có những cái lý luận người ta chống lại thì mình làm thinh nhưng mà vui vẻ, không buồn, mình giữ vững lập trường của mình chứ không theo họ đâu. Họ lý luận để mà họ lôi cuốn mình vào ác pháp đó. Bởi vậy ta nói tùy thuận, nhẫn nhục nhưng không bị lôi cuốn. Mạnh mẽ nhất là mình phải chiến đấu cái phần của mình bởi vì những ác pháp nó mạnh lắm. Có những cái lý luận …​ chính bản thân mình ngồi tu thôi, mà cái tâm mình nó lý luận, cái ác pháp nó lý luận rất là hay, nó làm cho mình phải sa ngã.

Nó nói như thế này, thí dụ như buồn ngủ là nó nói thôi ngủ một chút đi, rồi lấy sức khỏe rồi tu lại tốt hơn. Đó, ví dụ như vậy đó, nó cũng lý luận giỏi lắm. Hoặc là nó nói bây giờ mình đi nói chuyện một chút để hỏi này kia chứ mình không hỏi thì làm sao mình hiểu? Hoặc là nó sai nữa, chỗ mình bẩn mình lại kia mình mượn cái chổi mình quét. Nó lý luận, chứ mình có nói chuyện đâu, mình lại mình mượn cái chổi rồi mình đi mà. Nhưng mà khởi sự cho cái duyên mượn cái chổi sau này nó có cái duyên nó nói chuyện chứ gì?

Nó ngầm nó sai mình làm cái chuyện này đó, mà mình thiếu sáng suốt đi, chỉ thấy là lại mượn cái chổi thôi, lại cái thất kia mượn cái chổi, thấy cái chổi để đó, đó là bắt đầu cái ý nó muốn đi nói chuyện rồi đó, nhưng mà nó không nói nó muốn nói chuyện đâu, nó nói mình mượn cái chổi để quét thôi xong rồi mình trả. Nhưng mà nó khởi sự cho cái duyên để tạo nó để nó đi nói chuyện nó phá độc cư đó.

Nó biết được, cái tâm của mình nó khéo léo lắm, nó đi từng chút từng chút chứ nó đụng cái nó lại nói chuyện, không, nó không có làm vậy đâu, mà nó sai mình từng chút. Rồi cái hoàn cảnh, cái ác pháp đó nó xảy ra. Ví dụ như trong nhà, bình thường ai cũng giữ độc cư hết, bỗng dưng có con rắn bò vô, hoảng hồn chạy lại đằng kia kêu. Thì rõ ràng mình đâu có nói chuyện? Tại vì mình sợ rắn chứ gì? Cái tâm nó lý luận như vậy, con hiểu không? Nó che đậy từng chút để nó phá hạnh độc cư, nó xảy ra những điều kiện đó để nó tạo thành cái sự hội họp.

(01:12:50) Bởi vì ở đây kỷ luật của mình là cấm không cho hội họp, nhưng mà trường hợp này xảy ra rồi ai bắt lỗi được? Bởi vì thấy con rắn sợ quá tôi chạy kêu ông đó hoặc là chạy kêu chị đó đuổi con rắn đi, nhưng mà không ngờ là nó tạo cái duyên.

15- GIỚI LUẬT LÀ HÀNG ĐẦU

(01:13:13) Các con thấy cái tâm của mình nó khéo léo lắm. Bởi vì đức Phật dạy cho mình tu tập tỉnh giác để mình giác từng hành động, từng cái điều kiện mình có phạm giới không? Từng giới đưa ra để cho mình thấy, chứ không khéo mình bị phạm giới hết rồi mình không thấy. Cho nên cái giác là giác ở trên giới, cho nên đức Phật nói: “Giới luật ở đâu là trí tuệ sẽ ở đó, trí tuệ ở đâu là giới luật ở đó. Giới luật làm thanh tịnh trí tuệ mà trí tuệ làm thanh tịnh giới luật”.

Bác hết tất cả những cái pháp tu của Bà La Môn, Đức Phật quét sạch hết chỉ còn có trí tuệ với giới luật mà thôi. Bởi vì cái đó giác được, giác được những hành động sai của mình, ở trên trí tuệ của mình nhìn thấy được nó phạm giới, tức là nó sai rồi, nó không đúng, cho nên cái đó là cái tu hạnh của Phật pháp. Cốt cán của nó là giới luật là hàng đầu, mà hiểu biết của mình là kế đó, nếu có hiểu biết thì có giới luật, mà hoàn toàn là hiểu biết mà ngoài giới luật là sai pháp, không đúng pháp. Nội tu đó là ly dục ly ác pháp mấy con.

Không phải là chỗ ngồi thiền, ngồi thiền đưa tay, đưa chân, đi kinh hành là tại vì đó là những phương pháp để trợ giúp cho nên gọi là trợ đạo, ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Chứ còn cái pháp, cái đạo của nó là giới luật ly dục, ly ác pháp.

Cho nên Đạo Đế là nói Chánh Kiến, không có nghĩa là tôi Chánh Kiến là tôi phải thấy như vậy như vậy là Chánh Kiến, không phải. Chánh Kiến, tôi muốn ở trong Chánh Kiến này là tôi phải lấy giới luật mà tôi tu Chánh Kiến, chứ không phải nói Chánh Kiến là tôi giải thích Chánh Kiến theo kiểu mấy ông Đại thừa: Nghe nói Chánh Kiến là tôi phải thấy như vậy như vậy là Chánh Kiến, mà tôi thấy như vậy là tà kiến …​. Bây giờ tôi theo ngoại đạo tôi tu cầu khẩn này kia là tà kiến, cái đó mình giải thích sai.

Bây giờ thí dụ như tôi vô chùa cúng bái, cầu siêu, cầu an, nó là tà kiến, ví dụ như vậy, mê tín, tà kiến. Cái đó nói đúng chứ không sai. Nhưng mà đâu phải Chánh Kiến là tu cái đó, không phải vậy. Nhưng mà muốn tu cái đó là phải tu cái pháp nào ở trên cái Chánh Kiến, từ đó những cái này mới lòi ra là nó tà kiến. Chứ còn mình cứ đứng ở trên cái lý luận mình giải thích: Bây giờ đến chùa cầu an, cầu siêu, cúng bái hoặc làm tình làm tịu bằng cách này cách kia đó là tà kiến - mình nói vậy là mình chửi người ta chứ sự thật mình cũng chưa biết tà kiến.

16- BÁT CHÁNH ĐẠO LÀ TÊN CỦA LỚP HỌC CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ BÀI PHÁP

(01:15:27) Bây giờ chúng ta tu thì phải có cái pháp ở trên chỗ lớp Chánh Kiến đó. Chánh Kiến là cái tên của một cái lớp, cái lớp đó mình học mình có Chánh Kiến, chứ không phải ở trên cái lớp đó giải thích Chánh Kiến. Người ta biến Chánh Kiến thành ra một bài pháp, nó sai. Phải không?

Bây giờ mới đưa ra những pháp khác lên trên lớp Chánh Kiến này để cho tu học nó thành cái Chánh Kiến ở trong tâm chúng ta, con hiểu chưa? Cho nên người ta đem Bát Chánh Đạo ra người ta giải nghĩa thành ra cái pháp tu chứ không phải là lớp tu, cái đó là hiểu sai.

Phật tử: Thưa Thầy bây giờ bắt buộc học ba năm Bát Chánh Đạo, mười hai nhân duyên.

Trưởng lão: Bây giờ mười hai cái nhân duyên, rồi Bát Chánh Đạo …​ thì cái Bát Chánh Đạo đó là cái Đạo Đế, là chân lý nó phân ra, trong chân lý Đạo Đế nó phân ra làm tám lớp học: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, …​ cho đến Chánh Định thì nó là tám lớp học. Trên tám lớp học này, nó được căn cứ vào những bài học nào trên tám lớp này? Con hiểu không?

Thí dụ như bây giờ nói lớp Chín thì nó có những bài vở của lớp Chín, mà lớp Một thì có những bài vở của lớp Một, chứ không phải ở trên lớp Một mà giải thích nó như thế này thế khác được. Con hiểu không? Cũng như ở trên lớp học ở chương trình giáo dục, lớp Bảy thì phải có những bài học của lớp Bảy, chứ không phải ở trên lớp Bảy mà giải thích.

Đạo Phật có tám lớp, lớp Chánh Kiến thì không phải ở Chánh Kiến mà giải thích, mà trên những bài vở của cái lớp để học lớp Chánh Kiến, nó có bài vở. Cho nên hầu hết người ta đem Bát Chánh Đạo ra người ta giảng thành cái pháp, nhưng không ngờ đó là lớp học của người ta, cái tên của lớp học.

Chánh Định, thì bây giờ ở trên Chánh Định này thì mình muốn tu thiền định này, thiền định kia mình nói tùm lum. Không phải! Chánh Định nó phải có những bài pháp để học về Chánh Định, thì bài pháp đó là Tứ Thánh Định. Phải không? Mình phải đem những pháp học về Tứ Thánh Định. Chứ bây giờ đem thiền Đông Độ cũng nói Định, đem Yoga cũng nói Định, tôi cũng đưa vô chỗ này tôi nói Chánh Định, cái này đâu có được. Có phải không?

(01:17:52) Chỉ có những bài pháp đó là Tứ Thánh Định - Bốn Thiền: Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền mới đưa vô lớp Chánh Định này mà học. Nó có những cái pháp, cái giáo trình của nó đó, là bốn cái Định - Bốn Thiền Định của nó.

Về Chánh Định mà con đem bốn cái thiền vô sắc vô đây là Không Vô Biên Xứ cho đến Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ vô đây học thì sao được? Đâu phải! Chương trình đó nó học cái lớp nào ở đâu của ngoại đạo chứ đâu đem vô đây được.

Còn ở đây lớp người ta là phải Bốn Thiền vô đây mới học cái lớp Chánh Định. Lớp Chánh Định là phải đem bài vở của Bốn Thiền vô mà tu, vô mà học ở đây, con hiểu chưa? Chứ không phải ở trên Chánh Định mà giải điên giải khùng, nào là kiến tánh thành Phật là Định này kia, thì cái đó không đúng. Cái đó không là Định được, không hiểu.

Phật tử: Người ta nói như thế chứ người ta cũng không làm được.

Trưởng lão: Người ta chỉ ở trên chữ nghĩa mà giải thích, cái tên của cái lớp học mà giải thích cái gì kỳ vậy? Lớp học thì nói lớp học thôi, nhưng mà nó có cái tên.

Ví dụ Chánh Niệm, mình giải thích là Chánh Niệm là phải niệm Phật này kia đó, thì như vậy là sai, niệm chú là sai rồi, nó không phải. Chánh Niệm thì chỉ có Tứ Niệm Xứ thôi. Mà pháp Tứ Niệm Xứ thì nó có những pháp gì? Người ta dạy cho mình học tu những pháp đó gọi là Chánh Niệm. Tên Chánh Niệm chứ không phải đem mà dạy, giảng ra Chánh Niệm.

Người ta hiểu Bát Chánh Đạo mà hiểu như vậy là một cái chân lý Đạo Đế, một cái chương trình giáo dục để đào tạo trở thành một vị giải thoát, một vị A la hán. Đó là lớp học để mà đào tạo cho trở thành một bậc A la hán. Nó y như chương trình của giáo dục vậy.

Thí dụ như bây giờ các con vô học lớp Một cho đến khi lên Đại Học học về y khoa, thì các con sẽ trở thành bác sĩ, học về luật khoa thì sẽ trở thành luật sư. Các con hiểu không? Mình học lớp nào thì sẽ đào tạo cho mình ra ngành nghề đó, còn bây giờ mình học lớp Bát Chánh Đạo này - tám lớp này nó đào tạo mình trở thành ông A la hán, chứ không phải là nói tôi tu cầu may hay tu nhiều kiếp, tôi chỉ có tu bảy năm thôi.

(01:20:02) Bảy năm thì nó tương đương bảy lớp, cộng với lớp Chánh Định nữa là tại vì mình có đủ đạo lực rồi thì cái năm đó là cái năm Chánh Định. Tại vì cái lớp Chánh Định thì tức là mình có đủ đạo lực rồi thì mình mới nhập Định. Phải không? Cho nên trong bảy năm đó thì sự thật ra là tu tập những cái đạo lực cho đến năm thứ tám là cái năm nhập Định, thì Định nó rất dễ chứ đâu còn khó nữa? Cho nên đức Phật nói: “Tâm nhu nhuyễn dễ sử dụng thì nhập Định nó không có khó khăn mệt nhọc”.

Mà bảy năm đầu mình học cái Chánh Niệm mình xong hết rồi thì tới năm Chánh Định nó dễ dàng lắm, cho nên nó có bảy năm.

Phật tử: Con kính bạch Thầy là nếu tu tập trong bảy năm mà việc học với một người thế tục như con, có một mình con luyện tập thì có nhập Định được không ạ?

Trưởng lão: Một mình con làm sao làm được! Con phải vào học lớp học người ta dạy lớp Một, lớp Hai, …​ nó có những bậc A la hán người ta đứng người ta hướng dẫn, chứ còn không có ông giáo sư dạy thì con học sao được? Con học nó không hiệu quả. Cho nên cái chương trình của Phật là phải có những bậc A la hán đứng giảng hết.

17- TƯƠNG LAI SẼ ĐÀO TẠO ĐƯỢC NHIỀU BẬC A LA HÁN

(01:20:56) Phật tử: Bây giờ còn có những vị A la hán, sau Thầy còn có những người kế không?

(01:21:02) Trưởng lão: Bởi vậy Thầy nói đây là lớp học rồi, không những có tám ông dạy đây mà còn có tám ông dạy ở chỗ khác nữa, nghĩa là chương trình của Phật mà Thầy đã vạch ra rồi thì bây giờ cái chương trình học như vậy, đường lối như vậy thì phải có chứng quả A la hán chứ?

Nhưng người sau này kế chúng ta chừng khoảng một trăm năm sau thì trường lớp này nó đầy đủ, cũng như cái chương trình giáo dục của Nhà nước đào tạo bác sĩ là ra bác sĩ, đào tạo những ông luật sư là ra những ông luật sư …​ Thí dụ như vậy đi, thì bắt đầu bây giờ đào tạo ông A la hán là nó sẽ có những trường lớp đào tạo, cho nên hàng loạt A la hán ra đời mà, đem lại nền đạo đức, nghĩa là có những bậc A la hán ra đời là không bao giờ còn người ta làm ác nữa, nó là cái chương trình đạo đức mà.

Phật tử: Năm nay con bảy mươi bảy, mất bảy năm nữa là tám mươi tư tuổi …​

Trưởng lão: Bây giờ thì thôi biết bây giờ. Thí dụ ở đây thì con thấy là con còn bảy năm nữa chứ gì? Coi như mới bắt đầu vô lớp Một chứ gì? Thì còn phải bảy năm nữa. Nhưng mà trong bảy năm nữa thì số người mà đã theo Thầy thì họ đã có những người người ta tới lớp Sáu, có người lớp Năm, rồi có người lớp Bảy sắp sửa ra trường rồi. Bởi vậy, tới chừng mà con mà được mở các lớp này thì đào tạo được một số giáo sư rồi. Giáo sư dạy để mà cấp bằng A la hán đó, thì những bậc này đều là chứng quả A la hán hết rồi mới đủ khả năng mà người ta đứng lớp người ta dạy. Chứ còn không đủ khả năng thì mấy con nói người ta đâu có biết đâu mà trả lời?

Phật tử: Đức Phật tới hai ngàn năm nay, kẹt một nỗi tìm một con người trong bảy năm mà tu chứng quả A la hán thì cũng là hiếm.

Trưởng lão: Dĩ nhiên là họ giữ giới không được thì phải vậy chứ sao. Thầy nghĩ rằng bắt đầu từ đây, từ thời điểm này, những điều kiện mà Thầy đã viết trước kia thì quyển về những lời Phật dạy chưa có, chỉ có bộ Đường về xứ Phật, mà bộ Mười giới đức thánh Sa di chưa có, thì cái chuyện hồi về đây thì chưa có mấy cái này, cho nên giới luật chưa biết hết. Phải nói hoàn toàn là mấy ổng tu thì tu chứ chưa rành giới luật đâu.

(01:23:21) Sau khi bây giờ tới con, thì bây giờ con có đọc hai bộ Giới Sa di rồi phải không? Con thấy rõ không? Thầy Chí Thiện hồi đó về đây chưa có, rồi Những lời Phật dạy cũng chưa có nữa, có đúng không? Cho nên đường lối chưa có rõ ràng, nên người ta không biết tu như thế nào. Mà đọc Đường về xứ Phật thì Thầy đập tan nát Đại thừa hết mà không thấy đường lối, có nhắc ở trong đó nhưng mà người ta thấy cũng chưa rõ lắm, có phải không? Có nói đường lối tu nhưng mà chưa sắp xếp thứ lớp đâu.

Lần lượt bây giờ Thầy mới đưa đến Bát Chánh Đạo mới trở thành những cái lớp. Từ đó niềm tin của người ta bắt đầu, người ta tu tập, người ta thấy có những kết quả, kết quả làm chủ sự thật bệnh mà, phương pháp Thầy dạy rõ ràng họ làm chủ được thân tâm họ rồi.

Từ đây về sau, con biết không, cái số người mà người ta nỗ lực tu không phải như trước nữa, họ không có phá giới đâu, họ biết đây là con đường đúng rồi, họ nỗ lực, họ tin tưởng rồi, phải không? Thì người mà Thầy đào tạo ra từ đây về sau nó mới có người. Chứ còn từ trước đến giờ đó, con biết không, sách vở mình chưa có, mình chỉ đập phá người ta thôi. Những lời Phật dạy thì chưa đứng lớp, pháp nào tu tới pháp nào …​ nghĩa là thực phẩm của pháp này cho đến thực phẩm của pháp khác kế đó chưa có.

Mà bây giờ đã có những bài pháp căn cứ rõ ràng cái đường lối, rõ ràng rồi chứ gì? Rồi lần lượt những giới luật nghiêm chỉnh như thế nào, con thấy không? Những bộ giới đức Sa di con thấy không? Quá căn bản rồi chứ gì? Rồi tới những bộ giới kế tới đây, con thấy những bộ giới tỳ kheo đưa những phạm hạnh của những bậc Thánh tăng ra, con thấy kinh khủng lắm chứ đâu phải? Vì vậy càng ngày người ra rõ cái đường đi của đạo Phật, đường lối hẳn hoi, giáo trình tu tập đàng hoàng, do đó thì đào tạo dễ rồi chứ không có gì. Con hiểu chưa?

Thì như vậy là rõ ràng tám vị A la hán quá dễ chứ không có khó đâu. Bắt đầu từ đây mà tám vị có rồi, trường ốc có rồi thì sẽ tiếp tục đào tạo, mỗi một năm sẽ ra bao nhiêu ông.

Người ta tu hoàn toàn mà giới luật nghiêm chỉnh hẳn hoi; sinh, già, bệnh, chết người ta làm chủ được đàng hoàng mà, người ta đâu cần thần thông đâu? Có thần thông người ta cũng không thực hiện đâu. Nhưng mà có điều kiện là người ta thực hiện được làm chủ để làm cái gương hạnh đạo đức không làm khổ mình, khổ người, để giúp người ta, để làm cái đạo đức nhân bản - nhân quả của đạo Phật lan khắp trên thế giới, để đem lại niềm vui cho con người, làm cho người ta khoa học, nó đi song song với đạo đức để nâng cao đời sống vật chất và nâng cao tinh thần đạo đức người ta lên.

(01:25:42) Người ta không tranh giành, mà người ta làm mọi việc đều giữ gìn vệ sinh, giữ gìn không để ô nhiễm. Cho nên lúc bấy giờ Thầy nói rằng khi mà đưa ra những môn đạo đức này, thời tiết không có lũ lụt đâu, nắng mưa rất ôn hòa, bởi vì chúng ta thải ra những từ trường ác chúng ta phải thọ lãnh những điều kiện đó, còn bây giờ chúng ta sống đạo đức rồi, chúng ta thải ra những từ trường thiện, cho nên mưa gió thuận hòa theo cái hành của thiện pháp, nó không có nghịch nữa. Cho nên Thầy nói tới chừng đó sợ mấy con …​ ráng tu đi rồi mấy con kéo dài chừng hai trăm năm nữa thôi, thì mấy con sẽ thấy hành tinh này thay đổi toàn bộ.

Người ta tu người ta sẽ chứng quả A la hán bằng cái đào tạo chứ không phải là bằng cái tu cầu may, không phải là tu nhiều đời nhiều kiếp nữa. Người ta đào tạo, khép mình vô trong khuôn khổ kỷ luật rồi, người ta dạy tu tập như vậy, có ông Thầy hướng dẫn mình cũng như là ông Thầy giáo dạy bài. Mà người ta mở lớp người ta nhận có mười người, cao lắm hai chục người chứ không nhận nhiều. Đào tạo suốt bảy năm là mười người ra là mười ông A la hán. Con hiểu không?

Mà bây giờ ở tỉnh này người ta mở một lớp, ở tỉnh kia người ta mở một lớp, chỗ nào cũng mở lớp. Một năm vậy mười tỉnh ở Việt Nam này có một trăm ông A la hán rồi. Mà mỗi tỉnh có một ông như vậy thì làm cái gương hạnh cho tỉnh đó rồi. Đâu cần phải di chuyển từ Hà Nội, Nghệ An …​ mấy con vào đây vất vả đâu? Ở đâu cũng có người hết mà, phải không? Đó thấy chưa? Mấy con thấy chưa?

Chương trình của Thầy là chương trình rất là …​ (…​) phổ biến tất cả những điều hạnh phúc cho loài người bằng sống trong nền đạo đức.

Phật tử: Con kính thưa Thầy, Thầy lớn tuổi, bây giờ Thầy tự tại rồi, muốn đi khi nào thì đi, năm mươi mấy tuổi Thầy đã có thể đi, nghĩa là đi mất rồi, nhưng cái thân Thầy rồi nó cũng phải hủy hoại hết, rồi cũng phải cho nó nghỉ ngơi.

(01:27:42) Trưởng lão: Đúng vậy, chứ Thầy cực quá mà không cho nó nghỉ.

Phật tử: Nhưng mà sợ Thầy bỏ con rồi thì nhiều cái duyên nó kéo.

Trưởng lão: Không phải đâu, khi mà cái phước chúng sanh có là Thầy mới tu hành được, chứ cỡ chúng sanh không có Thầy không tu hành được.

Tại sao vậy? Nó có cộng nghiệp với nhau cả một thế giới này chứ không phải ít đâu, con hiểu không? Cho nên Thầy tu được để làm sống lại nền đạo đức, phải không? Thầy mới đập phá những cái sai để mà dựng lên những cái đạo đức. Dựng lên đạo đức là nó phải có những người thừa kế để mà tiếp tục, chứ còn nếu một mình Thầy thì nếu mà Thầy chết rồi, ba tháng sau Đại thừa dập cũng tan nát hết, không còn nữa.

Nó dập nát hết. Bởi vì tâm dục ngoài đời họ không biết đạo, họ dập, kế đó ba ông Đại thừa, cái lực lượng người ta ghê gớm lắm. Khi Thầy mà chết rồi đó, thì còn ai có tiếng nói nữa? Người ta dập liền. Nó nói cái pháp gì tu quá khổ hạnh, ăn uống gì mà ngày một bữa, đau uống thuốc cũng không cho uống thuốc. Nó dập liền, tan nát liền hết chứ, đâu phải dễ đâu.

Cái tâm người ta yếu đuối lắm, người ta cũng nghe theo hết, bởi vì người ta có đủ niềm tin đâu.

Thầy viết sách thì ít ra phải có những ông A la hán trẻ tuổi chứ đâu phải già như Thầy nữa.

Cho nên mấy cháu mà nhỏ nhỏ đó, cỡ chừng hai mươi, hai mấy tuổi mà học Đại học mà nó học, thì những tuổi đó là tuổi đào tạo những bậc A la hán tương lai để mà đứng lên xây dựng đạo đức cho quê hương của mình, cả cho thế giới này, là gương hạnh đó.

Phật tử: Con cũng nghĩ như Thầy, Thầy phải có lớp đó, chứ nếu không có lớp đó thì không biết bám vào đâu, sau này Thầy nhập diệt rồi …​

Trưởng lão: Mất đi rồi, nói chung là Thầy phải tổ chức cả trường lớp, và cả những điều kiện viết sách như vậy, Thầy còn phải soạn thảo những giáo trình của từng lớp học - tám lớp học này.

Con biết những tạng kinh như vậy mà Thầy phải chọn lọc, lập luận, đọc để lấy những bài kinh nằm trong những lớp đó là những bài kinh nào nữa. Thầy xác định lớp học đó nó phải học bài gì? Thí dụ như bây giờ lớp Chánh Kiến phải học Tứ Bất Hoại Tịnh, vậy thì những bài pháp nào ở trong kinh Phật mà dạy về Tứ Bất Hoại Tịnh Thầy lược ra vô đây trong lớp này hết. Rồi những giới luật nào mà ở trong lớp Chánh Kiến này phải học, phải tu tập những giới luật này, chứ không phải đem bộ giới kê ra bảo học. Nhiều quá ai mà học, một cái lớp mà học nhiều vậy? Con hiểu không? Nó là cả một cái giáo trình, rồi người mà chứng quả A la hán rồi họ mới dựa vào giáo trình này họ mới soạn giáo án.

HẾT BĂNG