Tất cả mọi chuyện trong đời đều có nhân quả, nhưng vì ta chưa có minh nên không biết nó do từ nhân quả nào cụ thể mà vì vậy có niệm này kia lại tạo nên nhân quả mới. Cứ nhân quả mới trùm lên nhân quả cũ, cho nên nhân quả cứ tiếp nối nhân quả, không dứt, hậu quả là tái sanh vô tận vô cùng. Khi có tri kiến minh về nhân quả thì tâm tham, sân, si bị hoá giải không còn, cho nên dù ai nói gì, làm gì cũng không buồn, không giận, không vui vì biết đó là nhân quả giữa mình với người. Biết đó là nhân quả thì sao phải có thái độ buồn vui? Có tri kiến và nhân quả thì không còn tham, sân, si. Khi chưa hết tham, sân thì dùng pháp Như lý tác ý đuổi tham, sân ra. Chỉ có minh khi tâm bất động đủ thời gian cần thiết. Và sẽ hết tham muốn khi có tâm bất động. Khi còn tham, sân, si thì còn tương ưng mới có bào thai. Khi hết tham, sân, si thì không có bào thai, không còn tương ưng với ai hết.
Tu đơn giản như vậy đó. Nghiệp cản đường tu của ta. Trong góc độ nhân quả, nghiệp rất khó vượt qua. Khi chúng ta chiến đấu với nhân quả mới thấy sức mạnh của nghiệp.