9- LÀM CHỦ NIỆM

Hôm nay Thầy nhắc nhở các con pháp Như lý tác ý, đừng dùng bất cứ pháp nào ức chế tâm hết. Khi các con cố gắng ức chế tâm, các con không cho có vọng tưởng trong 30 phút hay một giờ là trật. Có vọng tưởng thì tác ý. Có vọng tưởng thì tác ý. Dù chỉ trong một phút mà có vọng tưởng là tốt vì khi biết tâm đang có niệm là ý thức vẫn hoạt động, chúng ta tác ý cho diệt niệm đó. Đó là đúng pháp. Chúng ta đang làm việc bằng ý thức. Chúng ta phải làm việc bằng ý thức. Cứ có niệm thì tác ý. Ý thức này khởi ra thì ý thức khác làm lắng xuống. Từ một phút không có niệm, rồi hai phút, ba phút,... kéo dài ngày càng lâu. Ý thức đánh ý thức. Ý thức làm lắng yên ý thức. Niệm trong đầu chúng ta tự động khởi ra là do tâm tham,sân,si,mạn,nghi, là dục. Khi chúng ta tác ý là cái ý thức của chúng ta làm chủ cái niệm đó, không cho nó làm cái việc tham,sân,si,mạn,nghi nữa, cho nên chúng ta tác ý là chúng ta dùng ý thức diệt ý vọng. Cuối cùng chúng ta còn cái ý chủ động và cái ý chủ động này làm chủ hoàn toàn thân tâm. Nhớ chỉ dùng pháp tác ý, không dùng pháp ức chế tâm cho không khởi niệm. Tác ý cho nhiều. Hằng ngày ngồi không mà tác ý, không phải ngồi chơi mà làm việc rất nhiều với tác ý trong trạng thái hết sức tỉnh táo. Đến giờ ngủ mà tỉnh táo không ngủ thì ôm tâm bất động. Dù cảm thấy mệt cũng không nao núng, cứ ôm pháp tác ý tác ý mỗi khi có niệm. Càng thức thì cứ ôm tâm bất động tu hoài cho đến lúc không còn cảm thấy mệt mỏigì cả. Đừng bảo ngủ. Đừng sợ mất ngủ, mà chỉ sợ ngủ nhiều.

Suốt đêm không ngủ không chết đâu. Đừng sợ! Bệnhđau còn không sợ thì mất ngủ có nhằm gì. Bảo ngủ là bảo si thêm, si thêm là không được. Tâm si từ từ đoạn diệt trong khi tu tâm bất động thì thân không còn buồn ng̉ủ. Cơ thể không còn ham ngủ nữa là tốt. Càng ít ngủ càng có điều kiện để tu trong thời gian không ngủ. Tu riết sẽ không còn mệt nữa, không buồn ngủ mà không cảm thấy mệt. Đừng sợ mất ngủ mà chỉ sợ ngủ nhiều. Như Thầy suốt đêm không ngủ có sao đâu.

Nằm đây mà ai làm gì Thầy cũng biết vì trong tâm bất động. Còn ngủ là mất tiêu không còn biết gì cả. Ngủ nhiều là si nhiều. Mất ngủ không chết đâu, như Thầy già rồi mà không ngủ Thầy đâu có chết. Người lớn tuổi ít ngủ là phải coi chừng gần ngày chết nếu không tu, vì không ngủ thì sức khỏe kém nên bệnhtrong ổ bệnhđổ ra; già là một ổ bệnh; còn người lớn tuổi có tu thì không sao. Người trẻ tuổi thì cần ngủ, sức còn dài nên mê ngủ. Ngủ để phục hồi năng lượng cho sức khỏe. Nhưng chỉ ngủ trong những giờ nghỉ chứ còn giờ tu thì không được ngủ, nếu buồn ngủ thì đi kinh hành. Tu xong thì không còn dục nào nên không có gì tác động tâm nên không còn buồn ngủ. Như Thầy suốt đêm không ngủ có sao đâu, không buồn ngủ thì ngủ để làm gì; người đời thì ham ngủ chứ người tu xong đâu cần ngủ, chỉ nằm nghỉ thôi. Nằm đây mà ai làm gì cũng biết trong cái tâm bất động. Có bệnh thì dùng pháp tác ý đuổi đi. Người không tu thì mất ngủ là điều báo trước sẽ sắp chết. Ngủ thì sức khỏe còn tốt còn không ngủ thì sức khỏe bị kém, sẽ sinh bệnhvà sẽ chết.