Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính bạch Thầy!
Sau khi đọc xong “Trả lời những câu hỏi của N.C” thì chúng con đã hiểu và nhận ra cái sai của mình. Con xin thành tâm sám hối với Thầy và cả với Nguyên Thanh.
Quả thật cả một cuộc đời con học đạo đức với Thầy vẫn được nhắc khuyên: “Thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người”. Nay vì một phút nông cạn, thiếu nghĩ suy mà con đã quên đi lời dạy đó.
Vì chúng con hội họp nói chuyện phá hạnh độc cư nên bị cô Útkỷ luật đuổi ra khu ngoại trú và cũng từ bỏ phóng tâm chuyển sang phóng dật mà công phu tu tập của các con trong thời gian qua mất hết “trở về con số 0”.
Chúng con chuốc lấy thảm hại vào thân chỉ vì không vâng lời Thầy dạy.
Thầy đừng buồn, đừng chán nản các con mà ẩn bóng ra đi vĩnh viễn nghe Thầy!
Chúng con đang cần có Thầy,nói đúng hơn nhân loại đang cần có Thầy chỉ dạy nền đạo đức nhân bản - nhân quả để cuộc đời này vơi bớt những khổ đau.
Nếu không tin vào Thầy thì con đâu phát nguyện đời này làm đệ tử của Thầy. Chúng con đã không có phước duyên sanh vào thời đức Phật,nhưng may thay có Thầy,bậc đoạn tận lậu hoặc,nếu không nương tựa vào thì chúng con biết nương tựa vào ai để tu học chứng đạt giải thoát.Thầy chính là vị Minh Sư của các con,giới luật là Đạo Sư của các con.
Nếu con không nghe lời chỉ dạy của Minh Sư, không theo sự chỉ đường của Đạo Sư (giữ gìn giới luật) thì các con sẽ tìm cầu giải thoát trong sự khổ đau rồi đây cuộc đời sẽ ra sao??? Từng dòng con viết lên đây là từng nỗi day dứt và hổ thẹn trong tâm con. Kính mong Thầy quán xét và từ bi cho chúng con được sám hối lỗi lầm.
Qua sự việc lần này con đã thấy được tầm quan trọng thiết yếu của hạnh độc cư khi tu tập theo pháp môn Nguyên Thủy.
Ngày mai con ra đời làm cô giáo sẽ luôn luôn khắc ghi lời dạy của Thầy: “Thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người. Đừng nhìn cuộc sống bằng sự đúng sai phải trái, mà hãy nhìn bằng đôi mắt nhân quả, thiện ác”.
Đó là phương châm xử thế, là cẩm nang giúp cho con vượt qua trở ngại cuộc đời.
Không bao lâu con sẽ trở về bên Thầy chính thức làm đệ tử xuất gia của Thầy. Con hứa từ đây về sau không dám coi thường giới luật, sai phạm giới luật, các con sẽ là những đứa con ngoan, không ngỗ nghịch làm buồn lòng Thầy nữa đâu.
Thầy hoan hỷ tha thứ lỗi lầm cho chúng con nhe Thầy!
Chơn Như ngày 24/7/2005
Kính N.C
TB: Thầy ơi! Hồi nhỏ tới lớn con phạm lỗi nhiều lắm. Mỗi lần bị người ta trách mắng, con chỉ biết “xin lỗi” chứ không biết ghi bài sám hối.
Những gì con nói ra đây là sự hối hận thực tâm ngưỡng mong Thầy chấp nhận.
----&----
HẾT TẬP III